*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tâm trạng hôm nay của Mục Đình Sâm không tồi, anh vừa vào công ty thì Đới Duy đã phát hiện ra điểm này rồi.
Tất nhiên Đới Duy không biết lý do khiến anh vui vẻ là gì. Theo lẽ thường mà nói anh phải cáu gắt vì tổn thất không nhỏ khi mắt đi cơ hội hợp tác với jJessica.
Người ta hay nói chuyện xảy ra khác thường ắt có quỷ, Đới Duy không dám lơ là mà nghiêm túc hơn hẳn so với ngày thường: “Mục tổng, hôm nay ngài muốn uống cà phê hay hồng trà? Hay ngài muốn thử thứ khác?”
Mục Đình Sâm đi đến trước bàn làm việc rồi ngồi xuống, anh nâng mắt nhìn Đới Duy một cái, khoé môi mang theo ý cười: “Gì cũng được, cậu tự xem mà quyết định đi.”
Đới Duy nước một ngụm nước bọt, ngập ngừng hỏi: “Vậy…
vậy hồng trà nhé?” Theo kinh nghiệm của anh thì Mục Đình Sâm thích uống hồng trà hơn, lựa chọn này sẽ an toàn.
Mục Đình Sâm “ừ” một tiếng rồi không nói gì thêm, nhưng mà ngữ điệu của anh không hề lạnh nhạt, trái lại vô cùng hòa nhã.
Anh mở máy vi tính lên thì trông thấy một email gửi đến, anh tiện tay mở lên mới biết người gửi là Jessica. Mục Đình Sâm vừa nhìn thấy cái tên này, sắc mặt liền thay đổi.
Thái độ của đối phương vẫn hy vọng có thể hợp tác, những hiểu lầm trước đây cứ xem như chưa từng xảy ra mà xí xóa là được.
Anh có chút do dự, Jessica cũng được xem là đối tác đáng tin cậy và có thể mang lại lợi nhuận rất khả quan. Nếu không phải vì sự việc kia thì hai bên đã hợp tác vui vẻ rồi, nhưng bây giờ thì không thích hợp nữa. Anh vừa nghĩ đến những lời nói mà cô ta dành cho Ôn Ngôn thì hoàn toàn không còn ý muốn tiếp tục hợp tác.
Đắn đo hết vài lần, anh quyết định vờ như không nhìn thấy email. Không phản hồi cũng có thể xem là một đáp án.
Lúc Đới Duy hào hứng bưng hồng trà đã pha xong đi vào, Mục Đình Sâm nhăn mày nói: “Đổi thành cà phê đi, không thêm đường.”
Bàn tay của Đới Duy rung lên một cái: “Vâng… vâng…”
Quả nhiên, Mục Đình Sâm lật mặt còn nhanh hơn lật sách. May mắn là anh không lơ là, nếu không thì đã phải chịu trận rồi.
Đến giữa trưa, Mục Đình Sâm vừa ra ngoài công ty vừa trò chuyện qua tin nhắn với Ôn Ngôn. Tuy rằng cả hai không cùng nhau ăn trưa nhưng anh vẫn muốn biết được cô đang ăn gì.
Thế nhưng, anh vừa bước đến cửa lớn của công ty đã trông thấy chiếc xe của.Jessica. Sự dịu dàng trêи mặt của anh lập tức tan biến.
dJessica xuống xe rồi tiến đến: “Mục tổng thật có giá, chưa hẹn trước thì đến công ty của anh tôi cũng không thể bước vào.
Email tôi gửi cho anh chắc anh đã xem rồi đi? Tại sao không trả lời tôi? Tôi nghĩ là chúng ta nên bàn bạc thật tốt một chút.”
Mục Đình Sâm nhàn nhạt trả lời: “Tôi thấy rồi, nhưng tôi không muốn trả lời vì không cần thiết. Về vấn đề hợp tác, không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao? Vì vậy cũng chẳng còn gì để bàn bạc cùng nhau nữa. Nếu như cô còn việc gì khác thì liên lạc thư ký của tôi đi, cậu ấy sẽ truyền đạt lại cho tôi. Hiện giờ tôi có việc nên không thẻ tiếp cô rồi.”
dessica vì lúng túng mà gương mặt hơi đỏ ửng: “Mục Đình Sâm! Anh là người đàn ông đầu tiên không đặt tôi vào trong mắt! Tôi muốn biết tại sao? Chẳng phải anh là người có lỗi sao? Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh và vẫn có thể tiếp tục hợp tác, không lẽ vì tôi gặp qua vợ anh nên anh cảm thấy không cần hợp tác nữa?”
Mục Đình Sâm hít sâu một hơi, anh dừng lại một chút rồi nói: “Không sai, vợ của tôi chính là giới hạn, ai cũng không được động vào. Tôi là người có lỗi và tôi cũng xin lỗi rồi, mọi chuyện chấm dút tại đây, OK? Tuy rằng trước đây tôi rất xem trọng vấn đề hợp tác cùng cô nhưng Mục thị không thiếu đối tác như cô, cô cứ quấn lấy không buông cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Jessica tức đến cười: “Thật sự anh là người đàn ông khó giải quyết nhất trong số những người tôi từng gặp đấy. Tôi đi tìm vợ anh là vì hiểu lầm anh có ý với tôi, nếu như biết trước là hiểu lầm thì tôi đã không đi rồi. Trêи lý thuyết thì vẫn là anh sai, thế nên anh không cần đổ hết lỗi lầm lên người tôi, không phải sao? Nếu lần hợp tác này thất bại thì cả hai bên đều chịu tổn thất rất lớn, chỉ là tôi cảm thấy không cần thiết phải như vậy.
Đàn ông phải làm việc lớn chứ đừng nên xử lý theo cảm tính.
Nếu cần thì tôi sẽ xin lỗi vợ anh, như vậy được chưa?”
Mục Đình Sâm nhăn mày: “Nói như vậy không sai nhưng trong lòng vợ tôi vẫn không thoải mái. Cô ấy sẽ không ngăn cản tôi hợp tác với cô nhưng tôi sợ cô ấy sẽ nghĩ nhiều. Xin lỗi thì không cần thiết nữa, chẳng phải chỉ là hiểu làm thôi sao? Hóa giải hiểu lầm là được rồi, về chuyện hợp tác thì cứ để vậy đi.”
Nói xong, anh lái xe đi thẳng.
Jessica cắn chặt môi, trong mắt cô ta đều là không cam lòng.
Đến trước cửa công ty của Ôn Ngôn, Jessica cách một tắm kính nhìn cô và Từ Dương Dương mỗi người cầm một cốc trà sữa vừa cười nói vừa bước vào công ty. Nhìn thế nào thì Ôn Ngôn vẫn giống một nữ sinh vừa vào đời không bao lâu, quả thật không thể so sánh với cô ta. Ngoại trừ tuổi tác của Ôn Ngôn nhỏ hơn thì hầu như phương diện nào cũng không bằng cô ta, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cô ta không cam tâm khi thua cuộc.
dJessica ra hiệu cho tài xế đi tới đó, người tài xế gật đầu rồi xuống xe đuổi theo: “Mục phu nhân, Jessica muốn nói chuyện với cô.”
Ôn Ngôn nhìn ra ngoài một chút, trong lòng có chút nghi ngờ.
Không phải người phụ nữ này đã không còn hợp tác với Mục Đình Sâm sao? Tại sao cô ta còn đến tìm cô?
Từ Dương Dương bắt an kéo kéo tay áo của Ôn Ngôn, cô chấn an: “Không sao, để chị đi xem thử. Em vào trong trước đi, đợi một lát chị sẽ trở về.”
Sau khi lên xe, Jessica ra lệnh cho tài xế lái xe đến một tiệm cà phê gần đó. Trong tay của Ôn Ngôn còn cầm một cốc trà sữa, ít nhiều gì trông cũng có chút không phù hợp với môi trường cao cấp của tiệm cà phê. Cô chú ý đến tai của Jessica, lần này cô ta không còn đeo đôi bông tai kia nữa.
Cả hai ngồi xuống thì Jessica nở nụ cười nhàn nhạt: “Mục phu nhân, cô muốn uống gì không? Cứ gọi thoải mái.”
Ôn Ngôn lắc lắc cốc trà sữa trong tay: “Không cần đâu, tôi có đồ uống rồi. Cô có chuyện gì thì cứ nói đi, đợi một lát tôi phải làm việc nên không có quá nhiều thời gian, thật ngại quá.”