Lúc lý trí trở lại, cô ta hoảng sợ buông tay đang nắm chặt cổ Hạ Lam: “Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…Bà đừng mắng tôi như vậy…
Đừng nói như vậy với tôi…”
Hạ Lam che che cổ An Nhã bóp, từ dưới đất bò dậy, không ngừng ho khan: “Khụ khụ… cô… cô điên rồi… khụ khụ khụ khụ… cô muốn giết tôi sao?”
An Nhã rơi nước mắt lắc lắc đầu: “Không phải… Tôi không có, tôi không muốn giết bà, thật xin lỗi…”
Biểu hiện trước sau của An Nhã khiến Hạ Lam cảm thấy sợ hãi, thế này có khác tâm thần phân liệt chỗ nào đâu? Bà vội vàng quay người rời khỏi chung cư, nếu còn ở lại không biết còn xảy ra chuyện gì nữa!
An Nhã thấy Hạ Lam không đem hai mươi vạn kia đi, vội vàng cầm cái túi kia đưa ra: “Dì Hạ, tiền của bà! Tôi không muốn tiền của bà! Bà đem nó đi đi!”
Hạ Lam không dám quay đầu, vừa lên xe bà liền thúc giục lái xe: “Đi mau! Về biệt thự!”
Lúc này, An Nhã đuổi theo, cưỡng ép mở cửa xe, đem chứa tiền cái túi nhét vào trong xe: “Tôi không muốn tiền của bài Chuyện vừa rồi là tôi không đúng, thật xin lỗi!”
Hạ Lam không nói chuyện, đợi tới khi xe chạy trên đường rồi, bà mới thở hắt ra một hơi, thời điểm ở chung cư, bà còn tưởng An Nhã thật sự sẽ bóp chết bà vậy… Thật là đáng sợ!
Trở lại biệt thự Kính gia, bà tắm xong nước nóng liền ngã xuống, cả người mê man, giống như là ngả bệnh. Người đã có tuổi không chịu được kinh hãi, bà không thể không thừa nhận mình già thật rồi.
Kính Thành Húc nhìn bộ dáng này của bà, vô cùng lo lắng: “Xảy ra chuyện gì rồi? Bà thấy thế nào? Muốn đến bệnh viện không?”
Hạ Lam lắc đầu: “Tôi không sao… Tôi là bị hù dọa… An Nhã kia đột nhiên nổi điên suýt nữa bóp chết tôi, tôi, tôi không dám đi tìm cô ta nữa, bảo Thiếu Khanh cũng đừng gặp cô ta, tôi sợ cô ta lại phát điên lên làm thế với Thiếu Khanh, tôi chỉ có một đứa con trai, người phụ nữ kia quá đáng sợ rồi! Ông mau gọi điện cho Thiếu Khanh đi!”
Kính Thành Húc sợ bà quá kích động bẹnh càng nặng thêm, chỉ có thể thuận theo bà: “Được được được, tôi lập tức đi gọi điện thoại, bà không nên quá kích động, nằm nghỉ cho tốt, nếu thực sự không ổn tôi sẽ đưa bà đến bệnh viện.”
Sau khi điện thoại được kết nói, Kính Thành Húc kể lại sự việc cho Kính Thiếu Khanh, Kính Thiếu Khanh phản ứng rất kịch liệt: “Ông nói cái gì? An Nhã động thủ với mẹ tôi?”
Kính Thành Húc sợ Kính Thiếu Khanh làm ra sự việc bất thường gì: “Mẹ con không sao, không cần quá lo lắng, mẹ con muốn con đừng tìm gặp An Nhã, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chuyện này có vẻ không dễ giải quyết cho lắm… ây…
Đến lúc này Kính Thiếu Khanh đương nhiên không vào nghe bất kể lời khuyến nào, bởi vì chuyện này dính dáng đến an nguy của mẹ anh, anh không thể xem như sự việc chưa hề xảy ra, liền bỏ hiết công việc xuống, lái xe đến chung cư An Nhã ở.
Nghe được tiếng đập cửa, An Nhã không tức giận chút nào, từ giường đứng dậy đi mở, cũng lười suy nghĩ sẽ có người nào tìm đến cô.
Khi nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy vẻ giận dữ của Kính Thiếu Khanh, cô ta ngây ngắn cả người, trong lúc nhất thời không biết nên làm phản ứng thế nào, người đàn ông không muốn gặp cô ta nhất, vậy mà lại chủ động tìm đến cửa.
“Có chuyện gì thì cô cứ nhắm vào tôi, đừng dộng vào mẹ tôi!”
Kính Thiếu Khanh không có thói quen động thủ đánh phụ nữ, cho dù hai tay đã nắm thành quyền, cũng cực lực kìm lại.
Lúc này An Nhã mới kịp phản ứng, nghĩ đến hành động của mình trước đó, có chút áy náy cúi thấp đầu xuống: “Em không phải cố ý… em biết cho dù mẹ anh nói gì em cũng không nên làm ra hành động đó… Thật xin lỗi. Nếu như cần tiền thuốc men gì, em sẽ gánh chịu, nhưng mà… xin các người đừng ép em nữa.
Kính Thiếu Khanh không thể đông tình chút nào với cô ta: “Làm cũng làm rồi, còn giả thành bộ dáng áy náy? Nếu không phải cô đang mang thai, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
An Nhã gương mắt nhìn anh, nước mắt từ đó mà rơi xuống: “Em thật sự không phải là cố ý! Em không muốn lại bị mắng là con gái của tội phạm giết người! Em muốn có muột cuộc sống như người bình thường, vì cái gì mà ai cũng không chấp nhận em? Em chỉ muốn được sống tốt hơn quá khứ, em chỉ muốn…
Triệt để thoát ly bóng ma quá khứ, em có lỗi gì? Em… em thật sự không phải là cố ý… em chỉ là nhất thời không kiềm chế được nỗi lòng thôi…”
Kính Thiếu Khanh bỗng nhiên ngơ ngần, con gái tội phảm giết người? Rất hiển nhiên, lời nói của An Nhã còn có thể làm anh xúc động hơn là những giọt nước mắt của cô ta, anh không có hứng thú với quá khứ của cô ta, chỉ là có chút ngạc nhiên mà thôi, đồng thời cũng muốn biết Hạ Lam nói cái gì mà gây nên xung đột.
“Mẹ tôi đã nói cái gì?” Ngữ điệu anh cứng ngắc mà hỏi.
“Bà ấy không biết quá khứ của em… Chỉ là lúc đó nói em có người sinh, không có người nuôi, em mới đột nhiên nghĩ đến chuyện không thỏa mái hồi bé, cho nên mới nhịn không được.
Mặc kệ sự việc thế nào, đối với việc này, là em quá kích, em xin lỗi. Nếu như anh đến đòi về công đạo, muốn làm gì, tùy ý anh, ăn miếng trả miếng cũng tốt, đánh tôi một trận cũng được, đều có thể.” An Nhã đưa tay vuốt lại tóc bên tai, biểu hiện được rất thong dong.
Kính Thiếu Khanh đương nhiên sẽ không động thủ, thản nhiên nói: “Mẹ tôi không biết, cho nên mới nói như vậy, coi như hòa nhau, nếu đã không đàm phán được tôi cũng không tìm cô đàm phán nữa, cô muốn thế nào thì làm thế đó đi, cuộc sống cô rối loạn, cũng làm cuộc sống tôi rồi loạn, nếu như vậy có thể khiến cô vui, cô tùy ý, tôi không vấn đề.”
Lời nói của anh bình tĩnh biểu hiện tâm đã lạnh như tro nguội, cũng làm cho An Nhã dao động một chút, mát đi Trần Mộng Dao, đối với anh ảnh hưởng lớn như thế sao? Ngay tại thời điểm anh muốn quay đầu rời đi, An Nhã gọi anh lại: “Đợi đã!
Nếu như có thể, có thể ngồi xuống tâm sự không?”
Kính Thiếu Khanh dừng bước lại, đưa lưng về phía cô ta, không có xoay người, có chút không kiên nhẫn nhìn xuống đồng hồ trên cỗ tay: “Cho cô thời gian năm phút, muốn nói cái gì thì mau nói.”
An Nhã cắn cắn môi: “Anh vào trong ngồi đã, chúng ta tâm sự đàng hoàng, em biết anh chán ghét em, một lần cuối cùng, được không?”
Kính Thiếu Khanh xoay người chán ghét nhìn cô ta: “Cô lại đang có ý đồ gì? Chúng ta còn phải nhất thiết ngồi xuống tâm sự? Nếu như ở những lần trước đây, tôi sẽ không cự tuyệt nói chuyện phiếm với cô, bởi vì cô là bạn của bạn gái của tôi, nhưng bây giờ, tôi nhìn thấy cô đã cảm thấy… buồn nôn.”
An Nhã ít nhiều có chút khó xử: “Em… em không có có ý đồ gì, có thể đừng như này không? Cầu xin anh.”
Kính Thiếu Khanh do dự một chút, cất bước đi vào trong phòng, ngồi xuống sa long có vẻ hơi xốc xếch, đầu lông mày không kiên nhẫn mà nhăn lại. Anh có chút hiếu kỳ, từ trước đến nay An Nhã yêu sạch sẽ như vậy lại để căn nhà rối loạn như thế, nhưng điều này không quan trong, anh cũng không quan tâm.