đấy, trước giờ đều rất tốt.”
Trên trán cô bị thương bởi do khi sáng bị Khương Nghiên Nghiên đánh, cô cũng không tiện giải thích.
Trần Mộng Dao than thở: “Thực ra… Mục Đình Sâm cũng rất tốt, đẹp trai, giàu có, hai người lại bên nhau nhiều năm như vậy rồi, chỉ cần cậu thích, tớ sẽ ủng hộ cậu, tớ
sẽ luôn đứng về phía cậu.”
Ôn Ngôn rất cảm động, một trong những
may mắn lớn nhất trong đời người chính
là có một người ủng hộ bạn vô điều kiện.
Thức ăn được bưng lên rất nhanh, Trần Mộng Dao nhìn thấy Lâm Táp vẫn mãi không đụng đũa, cô cảm thấy khó chịu, cô cũng là thiên kim trong gia đình có điều kiện, nhưng thấy chướng mắt với những người tỏ vẻ chảnh chọe, cô có tình gắp đồ ăn bỏ vào bát Lâm Táp: “Lâm Táp, ăn đi, anh là bạn của Tiểu Ngôn, cũng là bạn
của tôi, đừng ngại.”
Lâm Táp nhìn Ôn Ngôn, miễn cưỡng nếm thử, mùi vị ngon hay không không nói, anh ta không chấp nhận được môi trường ở đây, cố gắng kiềm nén cảm giác muốn
buôn nôn, cười gượng gạo: “Không tệ…”
Ôn Ngôn biết anh ta khó chịu, nhưng cũng
mặc kệ, cô không thích ra ngoài gặp bạn
bè còn phải đi cùng với “bóng đèn” này.
Ăn xong bữa cơm này, sắc mặt Lâm Táp cũng trắng bệch, Triển Trì ra bên ngoài nhận điện thoại, khi quay lại liền nói: “Tôi
có việc nên đi trước đây.”
Trần Mộng Dao vội càng nói: “Em đi cùng
anh”
Triển Trì cười mỉm, giúp cô ôm lấy áo
khoác: “Được thôi.”
Nhìn những hành động như dịu dàng chu đáo, nhưng cảm xúc trong ánh mắt anh ta
lại rất hờ hững, hoàn toàn không có chút
nhiệt tình giữa hai người yêu nhau.
Mấy người bước ra khỏi nhà hàng, Lâm Táp đã không chịu được nữa: “Ôn Ngôn,
cô có về luôn không?”
Trần Mộng Dao cảm thấy hôm nay đi chơi không thoải mái, lại quả thực có việc bận, cô có chút áy náy nói: “Tiểu Ngôn hôm nay đến đây vậy, lần sau lại hẹn cậu tiếp,
tớ vừa về nước nên còn khá nhiều việc.”
Ôn Ngôn gật đầu: “Được, mọi người đi
trước đi.”
Trên đường trở về Mục trạch, Lâm Táp dừng xe ở bên đường nôn khan một lúc lâu, Ôn Ngôn lúc này mới biết anh ta
không phải ra vẻ: “Không sao chứ?”
Lâm Táp cả người tả tơi rũ rượi: “Còn…
Khó khăn lắm mới chống cự lại được, Lâm Táp không bước vào nhà mà đi luôn, Mục Đình Sâm đã về từ lâu, căn nhà sáng đèn, khi anh ở nhà đều thích sáng sủa như vậy, có một khoảnh khắc cô cảm thấy đến ánh sáng trắng nơi cổng cũng vô
cùng ấm áp.
Khi bước vào cổng, Ôn Ngôn nhìn thấy Mục Đình Sâm đang ngồi trên sô pha, cô
nhỏ giọng chào hỏi: “Tôi về rồi.”
Đương nhiên sẽ không được đáp lại, cô
trước giờ chưa từng mong chờ.
Nhìn thấy cô bước vào nhà tắm, Mục
Đình Sâm cầm điện thoại lên trả lời tin
nhắn của Lâm Táp, nửa gương mặt ngược chiều với ánh sáng, không nhìn rõ
được biểu cảm.
Lâm Táp nói: “Khương Nghiên Nghiên đến công ty kiếm chuyện với cô ấy, hình
như đánh nhau nên cô ấy có bị thương.”
Anh trả lời: “Ò.”
Chỉ một chứ nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, anh ấn một lúc lâu mới gửi đi, tại sao trở về lại không nói chứ? Không biết mách
lẻo sao?
Ngày hôm sau, Lâm Táp không đến công
ty, nghe nói đã đến bệnh viện rồi.
Ôn Ngôn cảm thấy áy náy, hôm qua cô
không nên để mặc cho Trần Mộng Dao giỏ trò như vậy, tính cách Trần Mộng Dao thẳng tính tùy tiện, Lâm Táp cũng vì giữ
thể diện, miễn cưỡng làm theo ý cô.
Tối qua Mục Đình Sâm không về phòng ngủ, không biết có đi ra ngoài không, cô có thể cảm nhận được, có điều gì đó bắt thường, giữa bọn họ hoàn toàn không thể
giữ được cảnh sóng yên biển lặng.
Đợi đến buổi trưa, Trần Mộng Dao gọi điện đến cho cô: “Tiểu Ngôn, hôm nay tớ chỉ có một mình, cùng đi ăn cơm trưa
không? Tớ ở cổng công ty cậu đây.”
Ôn Ngôn tiện tay xách túi lên rồi đi ra
ngoài: “Tớ xuống ngay đây.”
Hai người gặp nhau ở dưới lầu, Trần Mộng Dao hôm nay có chút khác lạ, Ôn Ngôn hỏi: “Dao Dao sao vậy? Có tâm sự
gì sao?”
Trần Mộng Dao miễn cưỡng nở nụ cười, cô phủi đi những hạt tuyết rơi trên áo khoác: “Tìm nơi ăn cơm cái đã, tớ lạnh
cóng luôn rồi đây!”
Trần Mộng Dao chọn một nhà hàng đồ Trung cao cấp ở gần đó, sau khi vào ngồi, nhanh chóng gọi món, cả quá trình không
chút kiên nhẫn.
Nhìn những hành động này, Ôn Ngôn khẳng định chắc chắn cô có chuyện gì: “Dao Dao, cậu và Triển Trì có chuyện gì
sao?”
Trần Mộng Dao cầm chiếc ly đầy nước, im lặng hồi lâu mới nói: “Tớ cảm thấy Triển Trì chỉ muốn về nước, anh ấy không muốn cùng tớ đính hôn, cũng không vạch ra kế hoạch tương lai cho hai ngươi. Ba năm trước sự việc bị bại lộ, anh ấy chủ động nói muốn cùng tớ đi ra nước ngoài, tớ rất cảm động, không nghĩ ngợi gì đã nói bố mẹ tớ trợ cấp cho anh ấy, ba năm này mọi chỉ phí ở nước ngoài của anh ấy đều do
nhà tớ chỉ trả.”
“Thời gian trước anh ấy trở nên ít nói, tớ hỏi thì anh ấy nói, anh ấy vẫn thích ở trong nước, bởi vì anh ấy cũng muốn về chăm sóc mẹ, sau này muốn cùng tớ xây dựng sự nghiệp ở trong nước, về nước
chúng tớ sẽ đính hôn. Vậy nên tớ mới gọi
điện cho cậu, nhờ cậu nghĩ cách. Tối qua
ăn xong, tớ đã nhắc chuyện đính hôn với anh ấy, anh ấy lại đánh lạc hướng vấn đề, đây không phải là lần đầu tiên… cậu biết đấy, tớ không phải người đa nghỉ, nhưng đã nhiều lần như vậy rồi, tớ cũng không
phải là đứa ngốc.”
Ôn Ngôn không phải chuyên gia tư vấn tình cảm gì, nghe đi nghe lại chỉ hơi hiểu ra là Triển Trì hình như không muốn kết hôn, còn cô không hiểu được những thứ khác.
“Tớ… tớ cũng không biết nói thế nào, hoặc là anh ta chỉ không chú ý đến lời cậu nói, chứ không phải cố ý lờ đi, hai người nói chuyện riêng thêm đi. Dù sao đi nữa cũng đã bên nhau ba năm, cậu tốt với anh ta như vậy, là tảng đá cũng sẽ tan chảy,
huống hồ gì ban đầu hai người là tự nguyện đến với nhau, trước khi yêu không
phải hai người đều thích nhau sao?”
Là tảng đá cũng sẽ tan chảy… nói đến câu này, cô đột nhiên nghĩ đến Mục Đình Sâm, tảng đá như anh, hình như sẽ mãi không
tan chảy được…
Trần Mộng Dao uống nước, nở nụ cười bất lực: “Đời người còn dài, có biết bao nhiêu sự lựa chọn chứ, nếu như mọi chuyện với Triển Trì không thành, tớ cũng không đến mức chết dí ở mối tình này. Ngược lại là cậu, tớ không ngờ rằng cậu sẽ kết hôn với Mục Đình Sâm, cậu cũng được đấy, người đàn ông có biết bao người phụ nữ thầm thương trộm nhớ, cuối cùng lại bị cậu chiếm hữu, ban đầu hình
như tớ từng nói đời này nếu như được
ngủ với anh ta một đêm thì chết cũng
đáng, bây giờ rút lại nhé, không thể nhung
nhớ người đàn ông của bạn thân được!”
Ôn Ngôn bị cô làm cho chọc cười: “Thôi bót đi…”
Trần Mộng Dao cười xấu xa khẽ nói: “Cậu và Mục Đình Sâm… chênh nhau mười tuổi à? Có hợp nhau về phương diện đấy không? Anh ta có khỏe không?”
Phụ nữ ở bên nhau đều nói đến những điều này, mặt Ôn Ngôn nóng rực: “Dao
Dao… tớ và anh ấy vẫn chưa…”
Trần Mộng Dao nhận ra điều gì đó, bĩu môi: “Anh ta để ý đến chuyện ba năm trước sao? Nói câu thật lòng, không có
người đàn ông nào không đề ý đến
chuyện này, huống hồ khi đó còn làm loạn
xôn xao như vậy nữa, anh ta chính là Mục Đỉnh Sâm, thể diện của anh ta để đâu chứ? Có điều đã như vậy rồi, anh ta còn kết hôn với cậu, vậy đó là tình yêu thực sự, cậu phải đối xử tốt với anh ta, không thể để tình cảm thật sự uổng phí được. Tớ hỏi thêm một chuyện… cậu và Thẩm Giới… buổi tối hôm đó… rốt cuộc có xảy ra
chuyện gì hay không?”