Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Mộng Dao bắt cần đời ngồi xuống bên cạnh cô: “Chúng mình đều phải đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, đâu được như cậu chứ. Cậu nằm ở nhà là có người nuôi rồi, cũng không còn cách nào khác nữa, chẳng phải sao? Nếu như cậu muốn mình ở bên cậu mỗi ngày thì cậu hãy bảo Mục Đình Sâm chỉ tiền mời chuyên gia “tán gẫu” mình đây về, mình sẽ ở cạnh cậu hai mươi bốn tiếng trên một ngày, nói chuyện đến khi cậu không muốn nói nữa, ở cạnh cậu đến nỗi cậu nhìn thấy mình là là phiền luôn! Thôi được rồi… thật ra hôm qua là thứ sáu nên mình đã thức khuya cày phim, nên hôm nay xém chút là dậy không nỗi. Chị em tốt hãy tha thứ cho mình nhé!”

Ôn Ngôn khit mũi: “Mình cũng muốn bỏ tiền ra thuê cậu về, cậu có tham vọng như vậy sợ là cậu không tới thôi. Cậu ở bên chỗ Lâm Táp như thế nào rồi? Có quen không?”

Trần Mộng Dao nhìn An Nhã một cái: “Có Tiểu Nhã ở cùng thì tất nhiên là quen rồi. Ngay cả sếp cũng là người quen của mình, mình ở công ty phải nói là như cá gặp nước, sao có thể khôg quen được?”

An Nhã cũng cười, nói: “Đúng thế, bọn tôi đều rất ổn. Tiểu Ngôn… bụng của cô lớn quá, cảm giác như nó lớn nhanh như một ngọn gió vậy…”

Ôn Ngôn nghe vậy liền cau mày: “Thật sao? Tôi cảm thấy lúc trước cũng chưa lớn đến thế này đâu… tại sao lại có thể lớn nhanh như vậy chứ?”

Trần Mộng Dao không thấy có chỗ nào ko đúng: “Không phải mang thai thì sẽ như vậy sao? Da bụng sẽ giống như trái bóng, càng đến gần lúc sinh thì sẽ lớn càng nhanh. Chắc cậu đã chụp ảnh siêu âm 4D rồi nhỉ? Để mình xem thử đứa nhóc nhà cậu mặt mũi giọng ai nào.”

Ôn Ngôn lấy kết quả báo cáo ra, An Nhã nhìn đứa bé trên bức ảnh liền hiền hòa mỉm cười: “Thật đáng yêu nha, cằm nhọn giống cô này, Tiểu Ngôn. Còn đôi mắt cặp mày thì giống bó, tôi cảm thấy đứa bé này chắc chắn là con trai, mà còn là một bé trai rất anh tuần đấy.”

Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn nghe thế đều đơ người, An Nhã nhìn bộ dạng của họ thì khó hiểu: “Tại sao lại nhìn tôi? Biểu cảm của hai người sao vậy? Tôi nói thật mà…”

Ôn Ngôn chỉ vào đứa nhỏ trên “tấm ảnh”, cô thẳng thắn nói: “Rõ ràng xấu như vậy, sao cô nhìn ra đứa nhỏ giống tôi và Mục Đình Sâm? Nếu tôi không phải hy vọng đứa bé được sinh ra thì tôi đã sụp đỗ rồi.”

Trần Mộng Dao cũng gật đầu: “Đúng thé, tôi cũng cảm thấy XaU An Nhã nhát thời không nói lên lời: “Hai người các cô có phải chưa từng thấy qua người khác mang thai không? Đứa bé đang được bọc trong túi nước ối nên tất nhiên nìn vào sẽ không đẹp rồi, lúc vừa sinh ra cũng không đẹp mắt đâu. Đợi đến khi đứa bé đầy tháng mới biết thế nào là ngạc nhiên đấy.

Con của người khác thì tôi không dám chắc nhưng nếu là con của Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm thì chắc chắn sẽ rất đẹp. Nếu không tin thì chúng ta cứ cược một ván, nếu như đứa bé xấu thật thì tôi sẽ dùng tiền lương của ba tháng mời các cô đi ăn, nếu như không xấu thì hai cô mời tôi đi ăn bữa lớn, thấy sao nào?”

Ôn Ngôn xoa xoa bụng, cô có chút háo hức muốn thử: “Hình như làm vậy không tốt lắm… lấy con của tôi ra cá cược hơi không quá kỳ lạ đấy chứ? Nhưng mà tôi cũng muốn cược thử xem sao…”

Trần Mộng Dao cười đến co giật: “Ha ha… phẩm hạnh của một người mẹ ruột như Ôn Ngôn còn muốn thử cá cược kìa! Được, tôi cược. Dựa trên tắm hình báo cáo của bác sĩ, tôi cược rằng đứa nhỏ này xấu, thật sự nhìn vào quá xấu đi thôi…”

Ôn Ngôn cũng chung một chiến tuyến với Trần Mộng Dao: “Tôi cũng cá… là xấu…”

An Nhã tự tin nói: “Vậy hai cô thua chắc rồi, dù sao còn mấy tháng nữa là đến lễ công bố giải thưởng rồi, chúng ta cứ chờ xem.

Nhìn thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ đến vậy, Má Lưu cũng chen vào: “Không biết thiếu gia mà nhìn thấy các cô mang đứa con của cậu ấy ra cá cược sẽ có phản ứng gì nhỉ…”

Lập tức, trong phòng khách im lặng như tờ.

Qua một lúc Trần Mộng Dao mới sờ mũi, nói: “Làm con trai thì tốt rồi… nếu đúng thật là con trai thì dù có hơi xấu một chút thì vẫn còn sự giàu có của Mục gia, không cần sợ không kiếm được vợ. Nếu là con gái cũng không sao, nhiều tiền như vậy sợ gì gả không được…”

Ôn Ngôn bị cô chọc cười đến mức ngồi thẳng không được: “Biết bao nhiêu năm nỗ lực của Mục Đình Sâm chì dùng để mở đường cho thế hệ sau? Dao Dao, thật sự cậu làm mình cười muốn chết…”

Má Lưu nhìn Ôn Ngôn cười đến vô tư như thế liền có chút lo lắng: “Ngôn Ngôn, con nhẹ nhàng một chút. Má thấy con cười đến bụng cũng rung lên rồi. Con phải lưu ý một chút…”



Ôn Ngôn cố gắng nén cười: “Được, được, được. Con không cười nữa… ban nãy con nhịn không được… Má Lưu, má làm chút thức ăn nước uống cho họ nhé.”

Sau khi má Lưu vào bếp, Trần Mộng Dao lấy điện thoại ra gọi đồ ăn ngoài: “Đã rất lâu rồi mình không ăn gà rán, giờ muốn ăn một chút. Tiểu Ngôn cậu ăn được không? Lâu lâu ăn một lần chắc không sao đâu nhỉ?”

Ôn Ngôn do dự một chút rồi lắc đầu: “Vẫn là thôi, mình có thể nhịn được dù rất thèm… cậu cũng biết đấy. Cậu đặt phần của hai người là được rồi.”

An Nhã cũng lên tiếng: “Tôi cũng không ăn, cô gọi phần của cô đi. Ăn nhiều quá sẽ mập đó.”

Trần Mộng Dao chua chát nói: “Chậc chậc chậc… Tiểu Nhã đang nói chuyện yêu đương nên sợ mập, chứ lúc trước đều không kiêng ky gì hết. Bây giờ thì còn có mình mình không sợ mập thôi, cũng tốt, để hai người nhìn thèm chơi.”

Ôn Ngôn nhìn sang phía An Nhã: “Cô đang yêu đương rồi sao?

Ai vậy?”

An Nhã có chút ngại ngùng: “Còn chưa có chuyện như vậy… cô đừng nghe lời của Mộng Dao.”

Tâm lý tò mò của Ôn Ngôn không mãnh liệt lắm nên cô cũng không truy hỏi nữa. Cô đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh, nào ngờ vừa rời ghé liền thấy có chút gì đó không đúng. Bụng dưới của cô đột nhiên nhói lên, tiếp đó là một cử động mạnh của thai nhi. Cô đứng im nửa ngày không dám nhúc nhích, Trần Mộng Dao nhìn thấy cô đứng ngây ngốc ở đó liền hỏi: “Cậu làm sao vậy?

Cô vô cùng cần thận vịn vào sofa rồi từ từ ngồi xuống: “Mình…

bụng của mình vừa nhói lên, bây giờ đứa nhỏ đang động rất lợi hại, có khi nào xảy ra chuyện rồi không? Bây giờ bụng mình vẫn đang đau…”

Trần Mộng Dao nghiêm túc hẳn: “Chuyện gì vậy? Cậu có cần vào bệnh viện không? Hôm nay mình không có lái xe đến…

mình lấy xe của Mục Đình Sâm dưới gara chở cậu đi nhé?”

Ôn Ngôn sợ sẽ xảy ra chuyện giống lần trước, do cô tự dọa sợ mình mà chạy đến bệnh viện. Nên lần này cô quyết định quan sát thêm một lát.

Đúng lúc má Lưu bưng ba ly nước trái cây ra: “Sao vậy Ngôn Ngôn? Sắc mặt của con đều trắng bệch rồi…”

Ôn Ngôn bắt đầu hoảng sợ rồi: ‘Không được… giờ phải vào bệnh viện, Dao Dao cậu chạy xe chở mình đi bệnh viện. Bây giờ mình cảm thấy hơi khó chịu, còn có chút choáng váng nữa…

Trần Mộng Dao không nói thêm lời nào mà dìu cô ra ngoài cửa, An Nhã cũng đi theo. Má Lưu bị dọa không ít, bà gấp gáp gọi điện cho Mục Đình Sâm: “Nhanh, nhanh, nhanh! Ngôn Ngôn đau bụng, Mộng Dao và An Nhã đưa nó vào bệnh viện rồi, cậu mau đi xem gấp đi!”

Mục Đình Sâm lập tức buông bỏ hết công việc trên tay mà chạy đến bệnh viện. Trên đường đi, không biết anh đã vượt biết bao nhiêu cái đèn đỏ. Anh không ngừng tự an ủi rằng có thể lần này chỉ là báo động giả giống lần trước thôi, nhưng trong lòng anh vẫn vô cùng lo lắng.

Rất khó khăn anh mới đến được bệnh viện, Ôn Ngôn đang ở trong làm kiểm tra. Anh vội hỏi Trần Mộng Dao: “Đã xảy ra chuyện gì? Lúc tôi rời đi mọi chuyện vẫn bình thường mà!”

Trần Mộng Dao vì sợ hãi mà lửa giận cũng dâng trào: “Không liên quan đến tôi, anh đừng có hỏi tôi như vậy chứ, thật dọa người rồi đấy. Chúng tôi đang ngồi nói chuyện thì cậu ấy đột nhiên đứng lên nói rằng đau bụng. Tôi lập tức chở cậu ấy vào bệnh viện, không thấy chảy máu, nước ối cũng chưa vỡ. Anh đừng làm tôi sợ chứ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK