Anh nghe thấy câu cuối của cô là vẫn có thể đến đây mới miễn cưỡng kiểm soát được tâm trạng sắp vỡ vụn của mình. Dù sao anh cũng đã vứt bỏ tôn nghiêm rồi, nên chỉ cần cô còn chịu gặp mặt thì anh sẽ không buông tay đâu. Anh vẫn còn tự tin với khả năng theo đuôi phái nữ của mình.
Anh tạm gác lại tâm trạng: “Được thôi… anh đưa em về.”
Khi về đến khu chung cư, Trần Mộng Dao đợi Kính Thiếu Khanh rồi đi rồi mới lập tức thay quần áo định chạy vội đến công ty, đường đi làm chỉ cách chung cư một con đường.
Cô vừa bước vào cửa thì An Nhã đã dùng ánh mắt ái muội nhìn cô: “Lại qua đêm ở ngoài, tôi thấy hết rồi nhé, là Kính Thiếu Khanh đưa cô về. Quan hệ của hai người như thế nào rồi? Vẫn còn vấn vương à? Hay quay lại bên nhau rồi?”
Trần Mộng Dao đứng chắn trước mặt An Nhã trực tiếp thay áo: “Tôi có nói thì cô cũng không hiểu đâu, mau đi làm thôi. Cô đã chuẩn bị xong chưa?”
An Nhã ngơ ngác gật đầu, cô nhìn chằm chằm vào đó của Trần Mộng Dao: “Chuẩn… chuẩn bị xong rồi… tại sao trên eo cô lại bị bầm một mảng vậy? Cả hai bên đều bị kìa… không đau sao?
Làm sao vậy?”
Trần Mộng Dao có chút choáng váng nhìn xuống, quả thật như An Nhã nói, hai bên eo của cô đều bằầm tím cả rồi. Cô chợt nhớ đến lúc Kính Thiếu Khanh làm chuyện đó với cô, hình như anh có giữ chặt eo của cô. Lúc ấy cô không cảm thấy đau đớn gì nhưng bây giờ mới phát hiện có chút tê nhức, thật không ngờ vết tích lại rõ ràng như thế.
Cô không dám hồi tưởng lại quá trình đó nữa, bèn miễn cưỡng bỏ qua cảm giác nhức nhi trong lòng: “Không có… chỉ là tôi lỡ đụng trúng thôi, không sao đâu. Tôi không đau.”
An Nhã vẫn lo lắng cho cô: “Tím như vậy thì sao có thể không đau chứ? Đợi một lát tan tầm tôi sẽ mua hai miếng thuốc dán cho cô. Trước đây ông nội tôi cũng dùng thuốc dán để trị đau nhức đó.”
Trần Mộng Dao đã vã mò hôi hột: “Cái này… dán không được đâu? Tôi còn trẻ như vậy thì dán thuốc gì chứ? Cô đừng lo lắng nữa, bây giờ chúng ta nên đến công ty rồi.”
Mặc dù kiến nghị chính nghĩa của An Nhã bị từ chối nhưng đến giờ nghỉ trưa cô vẫn đi mua thuốc cao rồi kéo Trần Mộng Dao vào nhà vệ sinh. Ai cũng biết rõ, mùi thuốc rất nồng một khi thấm vào da thì qua rất lâu vẫn còn mùi. Thế nên lúc Kính Thiếu Khanh gọi đến, cô đã quyết đoán từ chối gặp mặt. Mùi nước hoa cũng không át đi mùi thuốc, thật sự cô không thể đi gặp người yêu cũ khi toàn thân còn toàn mùi thuốc dán được.
An Nhã rất nhanh đã nhận được tin nhắn từ Kính Thiếu Khanh: “Tôi là Kính Thiếu Khanh, có phải Trần Mộng Dao và Diệp Quân Tước lại có hẹn với nhau không? Cô giúp tôi nghe ngóng thử, đừng nói với cô ấy là tôi tìm cô.”
An Nhã nghiêng đầu nhìn Trần Mộng Dao một cái rồi mới trả lời lại: “Sao anh lại biết số điện thoại của tôi?”
Kính Thiếu Khanh phản hồi lại ngay: “Đây không phải là vấn đề cô nên quan tâm, muốn có được số điện thoại của một người là việc không hề khó. Nhờ cô nhanh hỏi giúp tôi, lúc nãy tôi tìm cô ấy nhưng cô ấy không chịu gặp tôi. Tôi biết quan hệ bạn bè giữa hai người rất sâu đậm, không phải tôi đang ép cô làm “gián điệp”. Tên Diệp Quân Tước kia không phải loại người đẹp đẽ gì, tôi nghĩ cô cũng muốn cô ấy được sống tốt.”
An Nhã định thần lại rồi thử hỏi Trần Mộng Dao: “Mộng Dao, tối nay cô có đi tìm Kính Thiếu Khanh không?”
Trần Mộng Dao nghĩ cũng không nghĩ đã lắc đầu: “Không đi, lúc nãy anh ấy có tìm tôi nhưng tôi từ chối rồi.”
An Nhã hỏi tiếp: “Tại sao cô lại không đi?”
Trần Mộng Dao vỗ vỗ eo mình, nói: “Trên người tôi dán hai miếng cao, ngửi vào như một bà lão tám mươi vậy, một chút hương thơm thiếu nữ cũng không còn nữa. Cô kêu tôi đi gặp người cũ trong trạng thái này sao? Chắc chắn là không được rồi vì tôi vẫn phải chú trọng hình tượng của mình.”
Trong đáy mắt của An Nhã thoáng qua chút buồn bã: “Xin lỗi…
tôi không nghĩ đến chuyện này. Tôi chỉ nghĩ là nếu dán thuốc cho cô thì cô sẽ không đau như vậy nữa.”
Trần Mộng Dao không chú ý đến tâm trạng của An Nhã, vô tư nói: “Tôi đã nói là không đau mà cô cứ phải dán cho tôi…”
Cô còn chưa nói hết thì An Nhã đã vén áo cô lên, xé bỏ hai miếng thuốc dán. Cô ăn đau muốn kháng nghị, nhưng vừa quay đầu thì An Nhã đã rời khỏi chỗ ngồi rồi đi vào nhà vệ sinh rồi. Dường như An Nhã có chút không vui. Cô suy nghĩ mắt vài giây… An Nhã giận cô rồi?
Đợi An Nhã quay trở lại, cô liền kéo kéo tay của An Nhã làm nũng: “Ai ôi… tôi không có ý đó mà, tôi biết cô muốn tốt cho tôi nên lúc nghỉ trưa còn chạy đi mua thuốc dán giúp tôi nữa, cô là tốt nhất. Tôi không có ý trách cô đâu, dù sao tôi cũng không muốn gặp mặt Kính Thiếu Khanh. Nếu không sớm cắt đứt thì sau này rất phiền đó, cũng không biết khi nào mới dứt. Được rồi, được rồi! Cô đừng nghĩ nhiều nữa, để tối nay tôi nấu món ngon cho cô.”
Khóe miệng của An Nhã cong lên: “Không có gì, tôi không có giận cô. Cũng vì tôi khiến người cô đầy mùi thuốc khó ngửi…
nhưng mà với tư cách là một người bạn thì tôi có chút khó hiểu.
Tại sao cô một bên không rõ ràng với Kính Thiếu Khanh, một bên lại gặp gỡ Diệp Quân Tước? Làm như thế không được tốt cho lắm? Kính Thiếu Khanh vẫn còn quan tâm và muốn làm lành với cô nhưng cô lại cự tuyệt người ta. Hay cô cứ quyết liệt một chút, đừng làm chậm trễ bất kỳ ai nữa.”
Trần Mộng Dao bị cô nói đến sững người vài giây: “Không phải thế… ý của cô là sao? Tôi làm chậm trễ ai chứ? Chẳng phải cô cũng biết rõ tình hình giữa tôi và Diệp Quân Tước sao? Giữa chúng tôi không có gì cả… còn chuyện của Kính Thiếu Khanh, là do anh ấy chủ động tìm tôi, sao cô nói giống như tôi đang bắt cá hai tay vậy?”
An Nhã không lên tiếng, cô rút tay ra khỏi bàn tay của Trần Mộng Dao: “Người trong cuộc đâu nhìn rõ như người ngoài cuộc, tôi cũng không có ý trách cứ gì cô. Chỉ là tôi cảm thấy làm vậy không tốt lắm. Cô không có tình cảm với Diệp Quân Tước thì tại sao phải ba lần bảy lượt gặp mặt anh ta? Một người đàn ông nhiệt tình với một người phụ nữ thì chắc hẳn không hề đơn giản, nếu cô đã đồng ý ra ngoài thì nghĩa là không từ chối và muốn quen thử. Chúng ta là bạn bè đúng chứ? Nên cô không cần úp úp mở mở trước mặt tôi đâu, dù sao cả hai người đàn ông này cũng rất giàu có, chỉ cần chọn một trong hai thì đủ để cô sống sung túc cả nửa đời còn lại.
Nhưng có điều Diệp Quân Tước có khiếm khuyết, cô đừng bị cảm giác được theo đuổi mà chìm sâu vào. Làm thế chẳng khác nào tự chơi với lửa.”
Trần Mộng Dao không ngờ sẽ có một ngày An Nhã lại nói những điều này với cô. Trước giờ cô chưa từng hứng thú với cảm giác được người khác theo đuỏi, càng không như những gì mà An Nhã nói. Lúc này cô mới ý thức được là giá trị quan của An Nhã đã thay đổi không ít sau khi dọn đến Đề Đô, vì chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh phức tạp ở đây nên cô không còn là một cô nương đơn thuần như trước nữa.
Trần Mộng Dao không định giải thích nhiều, trong lòng cô có chút không thoải mái: “Không phải như cô nghĩ đâu. Cô nghĩ nhiều rồi.”
An Nhã im lặng rồi bắt đầu tập trung làm việc của mình. Nhằm lúc Trần Mộng Dao không để ý, cô trả lời lại tin nhắn của Kính Thiếu Khanh: “Cô ấy nói hôm nay sẽ không gặp anh, những chuyện khác thì cô ấy không nói. Tôi đoán là Diệp Quân Tước lại đến tìm cô ấy rồi.”