Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy không có khách, Lam Tương đóng cửa phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Không sao, có chuyện gì em cứ nói cho chị biết, chị sẽ không nói cho ai biết, nói ra sẽ tốt hơn nhiều.”

Hiện tại Trần Mộng Dao không có ở đây, Ôn Ngôn chỉ có thể tâm sự với người chị tri kỉ Lam Tương này: “Chị Lam… tối hôm qua Mục Đình Sâm đến chỗ của em, anh ấy bị thương, em không thể không quan tâm anh ấy, nhưng nếu là như vậy thì em không thể không tiếp xúc với anh ấy… Em vốn cho rằng ngoại trừ việc anh ấy tìm em để ly hôn thì giữa em và anh ấy sẽ không có bắt kỳ liên hệ nào nữa.

Lam Tương không biết giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám phán đoán linh tinh, cô nói: “Em làm như vậy là đúng, kể cả là người xa lạ thì em cũng sẽ không mặc kệ, huống chỉ là chồng của mình? Mặc dù chị không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai em, cũng không biết tại sao anh ấy lại bị thương nhưng lúc anh ấy yếu ớt nhất lại đi tìm em, sơ rằng anh ấy coi em là người đáng tin cậy nhất, trong lòng anh ấy nhất định là có em. Mọi thứ cứ làm theo lời của con tim nói, em hay tự hỏi bản thân mình, nếu thực sự không còn yêu vậy thì hoàn toàn cắt đứt đi, còn nếu vẫn còn yêu thì tuyệt đối đừng buông tay, bởi vì trên đời này không có thuốc hối hận, dùng cả đời để quên đi một người là một giá quá lớn, cũng quá thống khổ.”

“Ngay cả khi trước đó xảy ra điều gì khủng khiếp với nó, nó trở thành rào cản mà em không thể vượt qua, nhưng em phải nhớ kỹ một câu, có nhiều cách để vượt qua khó khăn, chuyện tình cảm cũng vậy, làm gì có rào cản nào mà mình không thể vượt qua được? Cũng giống chị vậy, chị cũng có những lúc suy sụp, có thời điểm tức giận đến mức muốn ly hôn, dẫn theo con rời đi, nhưng cuối cùng, sau khi tỉnh táo lại, chị cảm thấy không có gì là không thể tha thứ.”

Ôn Ngôn không nghĩ điều mình trải qua sẽ giống của Lam Tương vì vậy cô hỏi: “Điều gì làm cho chị suy sụp?”

Lam Tương thở dài: “Nói ra sợ em chê cười, chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt trong nhà mà thôi. Thời điểm chị sinh Nha Nha, cũng là thời gian mà chị được nghỉ ngơi, mẹ chồng chị bảo chị sinh con, sinh con ra thì bà ấy sẽ chăm lo đứa nhỏ thay chị.

Thế nhưng sau khi sinh ra thì hoàn toàn khác, trong thời gian nằm cữ, một mình chị chăm con, mẹ chồng chị nói rằng buổi tối để đứa nhỏ gần mẹ thì cho bú sẽ tiện hơn, còn ban ngày bà ấy lấy cớ ra ngoài mua thức ăn mà đi cả ngày, giữa trưa mới trở về, nấu xong cơm lại lấy cớ chạy ra ngoài. Cứ hai đến ba giờ, chị lại phải cho con bú, không phân biệt ngày đêm, căn bản là không có một giấc ngủ ngon, chị cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa.”

*Có lẽ mẹ chồng là một người trọng nam khinh nữ, bà ấy không nói thì chị cũng cảm nhận được, nhưng cũng không sao nữa rồi, mọi chuyện đều đã qua.

Trước khi Nha Nha đi học mẫu giáo, chị không thể đi làm vì phải dành toàn bộ thời gian chăm sóc con cũng như làm việc nhà, nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp, cả một đời chị hầu hạ cho mẹ chồng, bà ấy không giúp đỡ chị một việc gì, có nhiều lúc chị cảm thấy mệt đến không thở được, vậy mà còn bị bà ấy ngoài sáng trong tối trào phúng chị không kiếm ra tiền, chỉ biết tiêu tiền của con trai bà ấy, ngay cả việc mua tã và sữa bột cho đứa nhỏ cũng bị bà ấy nói là tiêu xài bậy bạ…”

Nói đến đây, Lam Tương không còn nhẹ nhàng như vừa rồi, một người phụ nữ cho dù có thông minh, tao nhã đến đâu thì cũng sẽ trở thành một oán phụ khi phải sống trong sinh hoạt như vậy:

“Tiểu Ngôn, em biết không? Thời điểm Nha Nha có thể đi học, chị cảm thấy vui mừng biết bao nhiêu, chị có thể ra ngoài tìm việc rồi, nhưng ba năm không đi làm, chị không thể quay lại đơn vị cũ làm việc bởi vì không theo kịp. Lúc chị nói với mẹ chồng rằng mình làm thu ngân của một cửa tiệm đồ ngọt, bà ấy còn chế nhạo công việc của chị không có thể diện, nói rằng nhất định công việc này tiền lương chả có bao nhiêu. Nhưng thực ra chị cảm thấy nơi này của em rất tốt, cho chị đủ tự do, lương cao hơn so với mặt bằng ở thành phố này, chị cảm thấy cũng chẳng chênh lệch gì với nhân viên văn phòng.”

“Mấu chết là bà ấy không giúp chị chăm sóc con cái mà còn quản mọi việc riêng của chị. Bà ấy đã nhiều lần hỏi lương hiện giờ của chị là bao nhiêu, tiêu như thế nào. Chị thực sự không có thiện cảm với bố mẹ chồng, thậm chí muốn tách ra sống. Hiện tại sức khỏe của họ rất tốt, không có bệnh nặng, tóc cũng không có sợi bạc, có thể ra ngoài rong chơi leo núi cả ngày, nhưng chỉ cần về nhà là họ lại nói cảm thấy không thoải mái đủ kiểu, cái gì cũng bắt chị làm một mình. Chị đề cập đến chuyện ra ở riêng thì mẹ chồng liền nói với chồng chị là chị muốn đuồi bọn họ đi, nói bọn họ là người già, cần phải chiếu cố, vậy mà bị con dâu ghét bỏ, nhưng chị nợ bọn họ cái gì sao? Chị không nợ!”

Ôn Ngôn chưa từng trải qua chuyện này, cũng không có cách nào hiểu được cảm giác đó, nhưng cô không thể tượng tượng nồi, cô thấy rằng Lam Tương là một người đặc biệt kiên cường, cô không cách nào tưởng tượng một người cả ngày bị vây quay bởi con cái, còn phải xử lý chuyện trong nhà là cảm giác gì. Nó căn bản chính là một vùng tối tăm không có chút ánh sáng!

Trong lời nói của Lam Tương, cô rất ít khi nhắc đến chồng của mình, có thể thấy chồng của cô là một người không quan tâm đến việc gì ngoại trừ công việc của bản thân. Anh ta biết rằng thay vì nhúng tay vào mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này thì lấy công việc làm lá chắn sẽ có công sống thoải mái hơn, người khổ chỉ có một mình Lam Tương.

“Chị Lam, em cảm thấy cuộc sống của mình thật không dễ dàng, nhưng bây giờ em mới biết rằng không ai trên đời này sống dễ dàng cả, không chỉ chị mà còn có An Nhã, em hi vọng mọi người có thể sống một cuộc sồng mà mình muốn, thế giới tương lai chắc chắn sẽ trở lên tốt đẹp hơn, chờ đến khi Nha Nha lớn, chị cũng thoải mái hơn.” – Lục Hàn Đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK