Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh nói chúng ta chưa làm gì cả, vậy sao anh lại ngủ trên giường với tôi? Anh nói cũng quá hoang đường rồi đấy, tôi đã lớn rồi, có thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình, nhưng tôi nhìn không vào mắt cái loại người ăn xong phủi mông như anh!” Trần Mộng Dao vô cùng khó chịu, máy chỉ tiết này nhìn thế nào cũng không giống không có chuyện gì xảy ra.

“Này này, là cô sống chết không muốn về nhà, cũng không nói cho tôi địa chỉ, tôi sao có thể đưa cô về được chứ? Ở phòng khách nhà tôi lại không chuẩn bị giường, cả nhà chỉ có mỗi phòng này là có thể ngủ được, chẳng lẽ muốn tôi ngủ trên sô pha? Huống chi còn bị cô lăn qua lăn lại chiếm nửa cái giường, tôi mệt chết đi được, không ngủ trên giường thì ngủ đâu?” Kính Thiếu Khanh thò đầu ra khỏi phòng tắm vừa đánh răng, “lên án “hành vi quá đáng của cô.

Mặc kệ lời nói của Kính Thiếu Khanh có phải thật hay không, Trần Mộng Dao đều nhận ra, đáng đời cô uống đến bắt tỉnh nhân sự, không nhớ rõ cái gì, chỉ dựa vào cái miệng đầy kem đánh răng của anh, cô đã không thể nào cãi lại.

Nghĩ đến lần trước khi cô đi xem mắt gã hois kia, ở nhà hàng gặp qua Kính Thiếu Khanh đi cùng với người phụ nữ kia, cô thấy hành vi của mình có hơi trơ trến, hẳn người kia là bạn gái của anh ấy, cử chỉ hai người họ thân mật như vậy, mà bây giờ cô lại dính cái mác “tiêu tam” rồi!

Suy đi nghĩ lại, cô quyết định làm như không có chuyện gì xảy ra: “Quần áo của tôi đâu? Tôi đi trước, anh chờ một lát rồi hãng ra ngoài, đỡ bị người khác nhìn thấy!”

Kính Thiếu Khanh bị cô chọc cười: “Cô sợ gì thế? Tôi vứt quần áo cô rồi, không thể mặc được nữa đâu, tôi bảo người mua cho cô bộ khác.”

Mặt Trần Mộng Dao đỏ vọt lên: “Quần áo bên ngoài có thể mua được, thế còn bên trong thì sao? Nội y của tôi đâu?”

Kính Thiếu Khanh nhặt “nội y” từ trong giỏ đồ bản: “Cô nói cái này? Bản rồi, tôi bảo người tiện đường mua cho cô luôn, yên tâm, thư ký của tôi là nữ, cô đừng xấu hồ, nói kích thước cho tôi, tôi sẽ nói lại với cô ấy.”

“…” Trần Mộng Dao muốn chết, cô hận cái loại tiểu tam nhất đời mà, nhưng không ngờ cuối cùng cô lại trở thành người như vậy…

Nghĩ kỹ xong, cô cũng chỉ đành nuốt trôi loại chuyện này vào trong bụng, cô sợ nếu Ôn Ngôn thì cũng khó ăn nói, dù sao Kính Thiếu Khanh và Mục Đình Sâm có quan hệ rất tốt. Lăn qua lăn lại một hồi cũng đã khoảng 10 giờ sáng. Kính Thiếu Khanh tỏ vẻ như không có chuyện gì kéo cô cùng đến công ty, vừa xuống xe cô liền cắm mặt phóng vèo vào trong công ty, cô không muốn để ai biết cô đi cùng Kính Thiếu Khanh, cô không muốn bị người khác chỉ trích.

Cô chưa kịp chạy đến khu văn phòng, Giang Linh không biết từ đâu lao ra, bắt đầu chửi bới: “Con bé khốn kiếp này! Cả đêm không về nhà, mày muốn bỏ đói mẹ mày à? Cũng không để lại tiền cho tao, mày bảo tao ăn gì được hả?”

Trần Mộng Dao hơi biến sắc mặt: “Mẹ, có chuyện gì chúng ta về nhà nói nhé? Con đưa tiền cho mẹ, mẹ về trước đi, con còn phải đi làm.”

Giang Linh bình tĩnh nhặt hết tiền mặt trong túi cô ra: “Tao biết mày ghét tao, nghĩ tao cản chân mày, nhưng mày không được bỏ rơi tao, chỉ cần tao chưa chết thì mày phải nuôi tao! Lần này tao bỏ qua, còn lần sau nữa tao mặc kệ, tao đến công ty mày quậy đấy! Hỏi đồng nghiệp mày bảo mày bỏ mặc mẹ ruột mình rồi!”

Trần Mộng Dao nhịn xuống nói lấy lòng bà: “Con biết rồi, hôm qua là ngoài ý muốn thôi, con cũng sẽ không cả đêm không về nữa, cũng không phải muốn bỏ mặc mẹ, mẹ về trước đi…”

Giang Linh hừ một tiếng cũng không quay đầu lại bỏ đi, cô thở dài nhẹ nhõm, hai vai cũng rủ xuống theo, cuộc sống như thế đến khi nào mới có thể kết thúc đây?

Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân tiến lại từ sau lưng, thần kinh cô căng thẳng, không dám quay đầu nhìn lại xem là ai, rất có thể là Kính Thiếu Khanh, cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng xấu hỗ của mình nên vội vàng chạy về phòng làm việc ngồi xuống.

Quản lý đang định đến tìm hỏi cô, Kính Thiếu Khanh đang đi ngang qua đột nhiên nói: “Trần Mộng Dao đi cùng tôi, không tính là muộn, anh đừng đề ý đến cô ấy.”

Da đầu cô tê dại, Kính Thiếu Khanh này có phải bị ngốc không? Cô càng sợ bị người khác biết thì anh càng phanh phui ra.

Rất nhanh đã đến giò nghỉ trưa, Kính Thiếu Khanh gọi cho bộ phận thiết kế, quản lý gọi lớn: “Trần Mộng Dao, Kính tổng tìm cô, cô mau đến văn hòng!” Nghe tháy tên Kính Thiếu Khanh, đầu Trần Mộng Dao gần như nổ tung: “Tôi biết rồi!”

Trên đường đến văn phòng, trong phòng làm việc cô không ngừng suy nghĩ Kính Thiếu Khanh sẽ làm gì cô, chẳng lẽ là tối qua anh chưa thỏa mãn ư? Không thì đột nhiên tìm cô làm gì?

Lề mè lết đến cửa văn phòng, cô giơ tay gõ cửa, trong lòng đã quyết định, nếu anh yêu cầu, cô nhất định sẽ không làm, đây không phải chuyện con người có thể làm được…

Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one “Vào đi.” Giọng Kính Thiếu Khanh từ văn phòng truyền ra.

Cô lấy lại bình tĩnh đẩy cửa đi vào, cũng không dám tới quá gần anh, liền đứng ở cửa hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Kính Thiếu Khanh không ngắng đầu, cầm một tờ giấy đưa cho cô: “Đưa cái này đến “Phi Dược”, đúng lúc Ôn Ngôn cũng ở đó, hai người có thể cùng ăn trưa, đừng có quên nữa.”

Trần Mộng Dao sững sờ: “Gọi tôi đến chỉ vì cái này?”

Kính Thiếu Khanh nhướng mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên một chút khó hiểu: “Nếu không thì?”

Cô thả lỏng người, bước tới cầm tập tài liệu, xoay người rời đi, Kính Thiều Khanh đột nhiên gọi cô lại: “Chờ đã.”

Cô lập tức căng thẳng: “Còn việc gì sao?”

“Cái kia… người đến công ty buổi sáng là mẹ cô sao? Xem ra quan hệ giữa hai người gay thật đấy, lời hôm qua ở club tôi chắc chắn giữ lời, sau giờ làm việc cô về nhà với tôi. Tiền lương tính theo ngày. Hôm qua cô quậy nhà tôi vừa bẩn vừa loạn, hôm nay phải dọn dẹp cho tốt vào.” Kính Thiếu Khanh nghiêm túc nói, ánh mắt trong veo, Trần Mộng Dao vô cùng nghỉ ngờ suy nghĩ thật sự bây giờ trong đầu anh.

Vào buổi trưa, Trần Mộng Dao gửi tài liệu đến công ty thiết kế Phi Dược xong liền nhân tiện cô tìm một nhà hàng gần đó đề ăn trưa với Ôn Ngôn. Trong lúc tán gẫu, Ôn Ngôn thấy Trần Mộng Dao có vẻ lo lắng, không khỏi hỏi: “Cậu sao vậy? Trước đây mình từng mắng cậu tính cách tùy tiện, không giấu được chuyện gì đâu, sao nào, giờ lại có tâm sự sao?”

Trần Mộng Dao không chịu nổi sự chất vần của Ôn Ngôn, cô thật sự xấu hồ nói: “Đừng hỏi nữa… Tiểu Ngôn, cậu biết mình không thể giấu giêm chuyện mà vẫn hỏi, mình không thẻ nói.”

Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Ngôn khẽ nheo lại, làm ra vẻ xấu xa: “Nhưng mà người ta muốn biết, Dao Dao à, cậu cứ kể mình nghe đi…”

Trần Mộng Dao không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu nói, “Cái kia… mình muốn biết cảm giác sau lần đầu của cậu thế nào… cậu nói mình biết trước đã…”

Ôn Ngôn không ngờ cô sẽ hỏi chuyện này, có chút xấu hồ, nhưng trước mặt một người bạn thân, những chuyện này không thể là bí mật được, cũng không có gì phải xấu hổ, sau khi xác nhận không có ai xung quanh, cô thầm thì: “Đau, cả người đều đâu, như là muốn vỡ ra từng mảnh ý. Năm đó với Thẩm Giới… mình vốn không hề hiểu gì cả, tưởng là thực sự đã có gì với anh ấy, nhưng sau này cùng với Mục Đình Sâm mình mới phát hiện đó mới là lần đầu của mình…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK