Ôn Ngôn lạnh giọng nói: “Trưởng bồi? Vậy thì bà cũng là trưởng bối Mục gia, tôi họ Ôn, có quan hệ gì? Lúc trước ở Mục gia, tôn trọng của tôi đối với bà chỉ có hơn chứ không có kém, tôi không thẹn với lương tâm, bà đối với tôi cũng không tốt hơn chút nào, hiện tại đã thành người hai nhà, bà cũng không cần ở đây mạo xưng trưởng bối với tôi.
Đây liên hoan công ty, chúng ta không nói việc tư thì tốt hơn, bà thấy thế nào? An phu nhân?”
Ba chữ “An phu nhân” cô nói rất nặng, An Tuyết Ly đã không có ý định nể mặt bà, cô cũng sẽ không dụng tâm buông tay nữa, có bản lĩnh thì An Tuyết Ly nói chuyện mình là mẹ ruột của Mục Đình Sâm ra, theo tính tình Mục Đình Sâm, tuyệt đối sẽ không tha thứ, néu không dám nói, vậy cũng chỉ có thể chịu đựng, tiếp tục làm An phu nhân.
Mục Đình Sâm đập cái bàn, lực không nhẹ cũng không nặng: “Được rồi, ăn coml”
Đường Xán thở một hơi, cầm lấy đũa đưa cho Ôn Ngôn, Ôn Ngôn vừa nhận, liền nghe thấy tiếng nức nở của An Tuyết Ly, không chỉ mình cô nghe thấy được, tất cả mọi người ở đây hẳn là cũng nghe thấy được, đây cũng là đang diễn cái gì sao?
Thấy An Tuyết Ly khóc, mọi người xung quanh đều hướng ánh mắt khác thường về phía Ôn Ngôn, ý tứ rất rõ ràng, đều cảm thấy là do Ôn Ngôn làm An Tuyết Ly tức phát khóc, vãn bối chọc giận trưởng bối, chính là không đúng.
Ôn Ngôn trầm mặt không phản ứng, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, luôn có người nhìn không được muốn thu thập cục diện rối rắm, cô không muốn tranh đoạt vũng nước đục này, vừa nãy cô không nên tới nơi này, quả thực giống như Hồng Môn Yến, lại bị An Tuyết Ly tính kế.
Kỳ thật cũng không khó lý giải hành vi của An Tuyết Ly, điểm ấy Khương Hiểu Văn đã từng nói, An Tuyết Ly muốn đuổi Ôn Ngôn ra khỏi Mục thị, néu thế, vậy nhất định An Tuyết Ly sẽ làm tất cả mọi người cho rằng cách làm người của Ôn Ngôn không được, cộng thêm chuyện Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm ly hôn, một khi lên men, Ôn Ngôn liền thành mục tiêu công kích, đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Có người đưa khăn tay cho An Tuyết Ly, nhẹ giọng an ủi vài câu, ý nịnh bợ đều để hết ra bên ngoài, dù sao bây giờ.
thì ở trong trận này, chỉ có An Tuyết Ly mới được tính là người thân của Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn đã thành “người ngoài”, người thông minh, cũng sẽ không đứng ở bên chỗ Ôn Ngôn.
Bầu không khó cứ tiếp tục quái dị cho đến khi ăn xong cơm, mọi người ăn xong lục đục rời đi, chỉ còn lại bốn người Mục Đình Sâm và An Tuyết Ly còn có Đường Xán và Ôn Ngôn, Mục Đình Sâm mới phát tiết cảm xúc luôn một mực che dấu ra ngoài: “Sau này, không cho phép dì lại gần người công ty nữa, loại chuyện như mời cơm này, cũng không tới phiên dì mời, chuyện của công ty, càng không tới phiên dì nhúng tay.
Mục thị là sản nghiệp Mục gia, không có chút quan hệ nào với dì, có quan hệ thì cũng chỉ có với cá nhân tôi mà thôi, huống chỉ… Tôi cũng không tình nguyện nhắc đến bắt cứ quan hệ gì với dì.
Tôi mặc kệ dì diễn kịch trước mặt người khác như thế nào, dì nên rõ ràng một chuyện, đừng tiếp tục thăm dò ranh giới cuối cùng của tôi, tôi nhượng bộ không phải để dì được đằng chân lân đằng đầu.”
Lời nói của Mục Đình Sâm vừa ra, Đường Xán cuối cùng cũng tin tưởng hoàn toàn An Tuyết Ly một mực nhằm vào Ôn Ngôn, anh không phải không biết Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm ở công ty vẫn luôn che giấu chuyện ly hôn này, An Tuyết Ly thừa dịp hôm nay mời tầng quản lý công ty ăn cơm, trực tiếp tung ra, có ý quá rõ ràng.
An Tuyết Ly còn ý muốn giải thích: “Dì thật sự không phải cố ý nói chuyện cháu và Ôn Ngôn ra đâu, chẳng lẽ cũng bởi vì một câu nói cháu đã giúp Ôn Ngôn giáo huấn dì sao? Trong mắt cháu, dì còn không bằng một người ngoài?”
Mục Đình Sâm đứng lên: “Ai là người ngoài? Ai là người ngoài? Cô ấy là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con tôi, dì là ai? Một người đột nhiên xuất hiện…” Đằng sau, anh không tiện nói ra, bởi vì Đường Xán còn ở đây, cũng coi như chừa chút mặt mũi cho An Tuyết Ly.
Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm: “Bỏ đi, em sớm đã quen rồi, không cần lặp đi lặp lại láo loạn, không có ý nghĩ gì, em về công ty.” Nói xong, cô vỗ võ bả vai Đường Xán, ra hiệu cùng đi.
Đi tới cửa, bước chân cô hơi ngừng lại, quay đầu nhìn An Tuyết Ly nói: “Đúng rồi, nếu bà muốn đuổi tôi ra khỏi Mục trạch, hoàn toàn không cần đem người khác làm vũ khí sử dụng, Khương Hiểu Văn không phải người ngốc, cô ấy không muốn bị bà sai khiến, hiện tại đến phiên chính bà ra tay rồi sao? Thủ đoạn của bà, cũng không sáng suốt gì, Mục Đình Sâm, cũng không phải đồ ngốc.”
Từ sau bữa ăn đó về, lời đồn đại về Ôn Ngôn ở công ty vang lên bồn phía, đủ các loại phiên bản khác nhau.
Ôn Ngôn cũng không thèm để ý những cái kia, dù sao bình thường cô ở công ty cũng không có quan hệ nhiều với người khác, chỉ có Đường Xán và Từ Dương Dương là quan hệ tương đối tốt.
Từ Dương Dương là kiểu không thể nhìn người nói xấu sau lưng người khác, cũng bởi vì nghe thấy người khác đàm luận sau lưng Ôn Ngôn, cô đã cãi nhau với người củng bộ phận mấy lần.
Lần nào cô cũng đầy căm phẫn mà nói cho Ôn Ngôn những người kia là nói thế nào, Ôn Ngôn đều chỉ là nhàn nhạt cười một tiếng: “Không sao, tùy bọn họ nói đi, chị không quan tâm, em cũng đừng cãi với họ làm gì, miệng của người khác chúng ta không quản được, chị thật sự không sao.”
Đêm mưa cuối tuần, Ôn Ngôn bị tiếng chuông điện thoại gấp rút gọi tỉnh.
Nhìn tên gọi đến là Mục Đình Sâm, cô không nghe ngay lập tức.
Từ sau bữa tiệc lần trước, quan hệ của họ đột nhiên nguội, gặp mặt ở công ty cũng chỉ là nhìn nhau gật đầu, nhìn nhau, giống như không có gì để nói, trong lúc đó hai người cũng không gặp mặt đơn độc ở chỗ nào khác ngoài công ty.
Ôn Ngôn trong lòng không có ý gì, bởi vì có thể đoán được là từ An Tuyết Ly cản trở, cho nên Mục Đình Sâm không chủ động tìm cô, cô cũng sẽ không chủ động.
Đột nhiên anh gọi điện đến, ngược lại làm cô có chút bát ngờ, mà còn vào đêm khuya…
Tiếng chuông reo trong chốc lát liền tự động dập máy, trong nội tâm cô không tránh khỏi chút mất mát, có chút hối hận vì không nghe.
Trong lúc cô đang do dự có lên gọi lại cho anh không, anh lại gọi tới.
Lần này cô quả quyết tiếp máy: “Alo? Muộn như vậy rồi, có chuyện gì sao?”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Mục Đình Sâm có chút mông lung: “Mở cửa…”
Cô giật mình, không lo nói chuyện, người đã rời giường đi tới phòng khách.
Mở cửa, bóng đen đập vào mặt, đưa tay ôm cô vào lòng, là mùi vị quen thuộc, còn có chút mùi cồn.
Cô nhàn nhạt hít vào một hơi, cắt lại điện thoại vào túi áo, dìu anh về phòng ngủ: “Sao anh lại đột nhiên đến đây?
Thế này là đã uống bao nhiêu? Uống với ai? Kính Thiếu Khanh? Bụng Dao Dao cũng lớn như vậy rồi, anh cũng đừng gọi Thiếu Khanh ra ngoài uống rượu vào đêm hôm nữa, mặc dù Dao Dao sẽ không nói cái gì, nhưng thế cũng không tốt lắm đúng không? Uống rượu không phải cũng hại người sao? Em nói anh bao nhiêu lần rồi, sao anh cứ không nghe chứ…”
Chưa đợi cô nói hết, bờ môi đã bị phủ lấy.
Nụ hôn của anh mang thế khí thế phong quyền tàn vân, nghiền ép làm cô không còn chút lực phản kháng nào.
Không biết là làm sao lăn đến giường, trừ tiếp nhận hành động của anh, không còn cách nào khác.
Tiếng mưa rào ngoài cửa và tiếng hơi thở cực nóng ở trong phòng như quyện vào nhau, không biết kéo dài bao lâu, dần dần lắng lại.
Mục Đình Sâm thỏa mãn, ngủ rất say, Ôn Ngôn còn chưa buồn ngủ, nằm ở bên người anh, ngón tay tinh tế miêu tả khuôn mặt anh, người đàn ông yêu sâu đậm ở trước mắt, lại giống như là đang xa tận chân trời..
Danh Sách Chương: