Trần Mộng Dao ngoài miệng vừa nói không muốn, thân thể đã thuận theo, tìm một tư thế thoải mái vùi ở trong ngực anh tiếp tục nhớ lại. Đột nhiên, anh vỗ bốp bụng nhỏ của cô một cái: “Em mập rồi.”
Cả người cô cứng đờ, phản xạ một cước đá văng anh: “Anh điên rồi sao?”
Kính Thiếu Khanh bị cô đạp bối rồi: “Sao… sao thế?”
Cô bị giật mình, mặc dù anh vỗ không tính là quá mạnh, cũng không coi là nhẹ, cô có thai rồi! Cô chậm chậm mới lên tiếng: “Không được dùng sức vỗ bụng em như vậy…”
Anh cho là vỗ khiến cô bị thương cô, đưa tay xoa xoa: “Đau sao? Anh sai rồi, xoa cho em. Nhưng anh cảm thấy không mạnh… trước kia không phải em rất cường tràn sao? Từ trước tới giờ không phải luôn như vậy sao?”
Cường tráng 2 Hình dung cô gái có thể sử dụng từ cường tráng sao? Cô đầy tay anh ra: “Em cường tráng sao? Anh thật sự cho là bụng nhỏ của em nhiều thịt sao? Em chỉ… là… mang thai!”
Kính Thiếu Khanh chợt xoay mình ngồi dậy, nhìn chằm chằm cô: “Em nói gì?”
Cô bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm đến mức đáy lòng sợ hãi: “Làm gì nhìn em như vậy? Em thật mang thai… trước khi Lâm Táp xảy ra chuyện, em giấu không nói, mới vừa rồi một cái vỗ kia của anh dọa em rồi.”
Trong đầu Kính Thiếu Khanh nhát thời lóe lên vô số ý niệm, cô mang thai, nhưng bọn họ chia tay lâu như vậy, một trận trước đã lâu không tiếp xúc qua, đứa trẻ cô mang thai là của ai? Bao lâu rồi? Sẽ là của người khác sao?
Nhìn anh nãy giờ không nói gì, còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm cô, cuối cùng Trần Mộng Dao phản ứng lại: “Chẳng lẽ anh cho là đứa nhỏ này là của người khác sao? Chính anh đã làm chuyện gì cũng không biết? Coi như em có bầu trước Anh Nhã mấy ngày, nếu anh không muốn nhận cũng được, em cũng không bắt buộc.”
“Anh nhận.” Giọng Kính Thiếu Khanh có chút vội vàng. Coi như đứa trẻ không phải của anh, anh cũng nhận…
Trần Mộng Dao thoáng có chút tức giận, vốn cho là sau này anh biết sẽ rất kinh ngạc vui mừng, ai biết sẽ có phản ứng như vậy? Vừa nghĩ tới bọn họ vừa mới quay lại, quả thực không muốn gây gổ, cô cũng không có chấp: “Chuyện này trước đừng nói cho bố mẹ anh biết, nếu không nhất định sẽ bị bắt kết hôn, Lâm Táp bên đó lại… em muốn chờ chuyện của anh ấy qua đi sau đó mới nói, nếu như lúc tính mạng anh ấy tới cuối, chúng ta những người gọi là bạn bè này lại giống trống khua chiêng làm chuyện vui, vậy không phải rất khó coi sao? Hơn nữa em cũng muốn chú tâm làm việc trước, tạm thời bỏ đi.”
Kính Thiếu Khanh khẽ gật đầu: “Cũng tốt, chẳng qua là… nếu không anh điều em trở lại đi? Nam Thành bên kia quá xa, anh không có cách nào chăm sóc em, không yên tâm.”
Điều trở lại? Điều trở về công ty làm phó tổng? Trần Mộng Dao lắc đầu giống như trống lắc: “Em không bản lĩnh đến tổng công ty làm phó tông, vẫn là làm ở Nam Thành đi, đến lúc sắp xinh nghỉ vẫn được? Em có thể chăm sóc tốt cho bản thân, không phải anh cũng nói em rất khỏe sao? Trải qua giai đoạn dày vò, cho em đặc quyền không làm thêm giờ là được. Haizz, chuyện sau này để sau này hãy nói đi, coi như kế hoạch tốt, cũng có thể bị làm loạn, đến lúc đó nói sau, anh ngủ trước đi.”
Kính Thiếu Khanh nằm xuống lần nữa, chẳng qua lần này không ôm cô nữa, ngược lại cách xa cô. Cô không hiểu nổi anh đây là làm gì: “Không ôm nữa?”
Anh lắc đầu: “Không ôm nữa, không dám ôm.”
Cô cười té nhào vào trên người anh: “Làm sao? Sợ bị đạp?”
Anh khẩn trương đến mức không dám nhúc nhích: “Em đừng như vậy, động tác nhẹ một chút, Ôn Ngôn người ta có thai cần thận từng li từng tí, sao em giống như người không có chuyện gì vậy? Anh vẫn nên đi phòng khác ngủ, em ngủ một mình đi, cần thận một chút, đừng lăn xuống gầm giường.”
Trần Mộng Dao nhìn anh thật sự đứng dậy định đi, đặc biệt bất ngờ: “Đến mức đó sao? Không phải đâu anh? Bỏ đi… anh thích đi chỗ khác ngủ thì đi ngay đi, một mình em ngủ một giường tùy tiện lăn qua lăn lại, thoải mái, anh đi đi, giúp em tắt đèn.”
Kính Thiếu Khanh một bước quay đầu, mặt đầy không yên lòng rời phòng ngủ đi, thuận tay giúp cô tắt đèn cài cửa lại. Anh có chút khẩn trương quá mức, vừa nghĩ tới trong bụng cô có sinh mạng nhỏ, anh liền không dám làm ẩu nữa. Ngủ cùng nhau anh không dám cam đoan bản thân không suy nghĩ gì, sợ không khống chế được, còn sợ lúc ngủ đè phải bụng cô, dứt khoát tách ra ngủ, chuyện này đối với anh lực đánh vào vẫn đủ lớn, giống như là bị người đánh một đòn cảnh cáo hôn mê vậy…
Mục trạch, không biết lúc nào Tiểu Đoàn Tử nuôi dưỡng thói quen ngủ trễ, mắt đen trợn mắt nhìn sống chết không ngủ.
Ở trong ánh mắt u oán của Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn không biết làm sao lại muốn cười, cô quả thực không bỏ được Tiểu Đoàn Tử đáng yêu như vậy qua một bên, rồi đi qua thế giới hai người, so với Mục Đình Sâm, vẫn là Tiểu Đoàn Tử quan trọng…
Thời gian này, Tiểu Đoàn Tử lạ mặt, không muốn má Lưu bế, cô cũng hết cách, chỉ có thể lạnh nhạt thờ ơ Mục Đình Sâm.
Mục Đình Sâm vì muốn lỗ tai sớm thanh tĩnh, chủ động gánh vác chức trách vú em, bề Tiểu Đoàn Tử đi trong sân, cẩn thận dụ dỗ, mong cậu nhóc đi ngủ sớm một chút.
Khoảng một giờ sau, anh rón rén đi tới bên cạnh Ôn Ngôn: “Em xem xem cậu nhóc ngủ chưa…”
Ôn Ngôn chuyển tới sau lưng anh, nhìn Tiểu Đoàn Tử nằm ở đầu vai anh, “hì hì” cười ra tiếng: “Ánh mắt trừng còn lớn hơn anh!”
Anh nhát thời giống quả cầu da xì hơi vậy: “Nhát định chính là tới đòi nọ! Tối muộn rồi không ngủ không biết nghĩ gì vậy, anh thật là không dỗ nó nữa!”
Tiểu Đoàn Tử nghe anh nói chuyện, thẳng người lên dòm anh: “Aa..”
Mục Đình Sâm giận cười với cậu nhóc: “Ha ha, con thật là, bán manh cũng vô dụng, nhanh đi ngủ cho bố!”
Tiểu Đoàn Tử đột nhiên cười theo, còn mang chân nhỏ duỗi ra, khoa tay múa chân. Đây là lần đầu tiên Mục Đình Sâm chọc cười Tiểu Đoàn Tử, vô hình có loại cảm giác thành công: “Rốt cuộc cũng cười với bố? Tên nhóc con không phải thật cao lãnh sao? Nói cho bố, rốt cuộc mấy giờ con ngủ hả? Con nói bố mới chuẩn bị tâm tư thật tốt, nếu không con luôn như vậy, vô cùng dày vò người khác.”
Tiểu Đoàn Tử đương nhiên sẽ không mở miệng nói chuyện, cười xong liền cố tự ăn tay, chẹp chẹp đáng yêu.
Nhìn Tiểu Đoàn Tử lớn lên mỗi ngày, Ôn Ngôn cũng không tránh được lo lắng sợ hãi, kể từ sau khi biết Tiêu Đoàn Tử bị bệnh tim bẩm sinh, cô liền không lúc nào không lo lắng đề phòng, nhất là chú ý tình trạng thân thể của cậu nhóc, lo sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tiểu Đoàn Tử nhỏ như vậy, khó chịu cũng không thể nói, đây là điều khiến cô đau lòng nhát.
Một mực chịu đựng đến 11giờ, rốt cuộc Mục Đình Sâm mới thắng Tiểu Đoàn Tử, anh cẩn thận thả Tiểu Đoàn Tử lên giường, vội vã ôm Ôn Ngôn lăn đến một đầu giường khác: “Cuối cùng cũng có thể ôm em…”
Ôn Ngôn tỏ ý anh động tĩnh nhỏ chút, sau đó đưa tay cởi từng nút quần áo ngủ của anh ra, động tác của cô rất chậm, anh đã không có kiên nhẫn chờ đợi, bàn tay quét tới chân nhỏ hết sức bóng loáng của cô, một đường đi lên, đem váy ngủ vén đến thắt lưng cô…