Giữa chúng ta đến cùng có cái gì không qua được? Em không thể…” Không thể yên ổn ở cùng anh sao?
Câu cuối, anh không nói ra lời, bởi vì anh không khống chế được giọng mình đang run rẫy.
Trần Mộng Dao cúi thấp đầu xuống: Thật ra cũng không phải thế… Không phải muốn ăn cơm sao? Đi trước tiên đã ăn cơm, em đói rồi.”
Kính Thiếu Khanh không nói chuyện, bước nhanh đến xe, hiển nhiên là tức giận rồi. Trần Mộng Dao thở phào một cái, cũng bước nhanh đi theo, lúc nãy là cô đợi anh mở miệng, nhưng lại không đợi được câu kia.
Đến nhà hàng đồ Tây, Kính Thiếu Khanh tự tác chủ động gọi mói cô thích, bò bít tết chín bảy phần, bởi vì biết khẩu vị của cô, lúc trước cùng nhau ăn cơm đều là anh chọn món ăn. Cô muốn nói hiện tại không thể ăn quá sống, lại không nói ra miệng, liền tăng thêm một phần thể hiện ý tứ trên mặt.
Khi bò bít tết lên rồi, trần Mộng Dao nhìn cũng chưa từng nhìn, chỉ chăm chú ăn mỳ Ý không còn một chút. Ở đây, só lượng đồ ăn vốn dĩ ít, cô cảm giác giống như là voi lớn ăn phần ăn của chim nhỏ vậy, lại ngại không muốn mở miệng, con gái có sức ăn lớn quá cũng có chút mắt mặt đi?
Kính Thiếu Khanh thấy cô không ăn bò bít tết, lại nhìn bộ dáng rõ ràng chưa no của cô, tiếng trầm hỏi: “Sợ anh hạ độc vào bò bít tết? Bò bít tết cũng không phải do anh làm.”
Trần Mộng Dao do dự mở miệng: “Có thể cho em loại chín 9 phần được không? Gần đây dạ dày em không tốt, ăn không được đồ sống…”
Anh nhìn đống đĩa bị cô quét sạch trên bàn, đáy mắt mang theo vài phần trêu tức: “Em xác định là dạ dày em không tốt? Không phải em thích nhất chín 7 phần sao?”
Cô không nói chuyện, anh cho là cô lúng túng, gọi nhân viên phục vụ bưng phần bít tết đi, đổi thành chín toàn bộ.
Không khí đột nhiên trở nên an tĩnh, Kính Thiếu Khanh bỏ dao trong tay xuống, vẻ mặt thành thật mà nhìn cô, hình như có lời muốn nói, lại chậm chạp không có mở miệng. Trần Mộng Dao bị anh nhìn liền khẩn trương, không chịu nổi mở miệng trước: “Chừng nào thì anh trở về? Vấn đề của bộ phận tài vụ được giải quyết rồi, chắc anh cũng không ở đây quá mấy ngày đâu nhỉ?”
Kính Thiếu Khanh khẽ gật đầu: “Ở lại nhiều nhất hai ngày là về rồi, cho nên… anh muốn trước khi đi, nói chuyện với em trước.”
Cô đưa tay chỉnh lại tóc bên tai, khẩn trương đến không dám nhìn ánh mắt của anh: “Nói… nói chuyện gì?”
Anh buông thong tầm mắt xuống: “Giữa chúng ta cuối cùng là thế nào? Anh một mực kiên trì quá mệt mỏi rồi, em không thể an ôn ở cạnh anh sao?”
Rốt cục anh cũng nói ra khỏi miệng! Tim Trần Mộng Dao run lên, đang muốn trả lời… Điện thoại anh đột nhiên vang lên!
Nhìn thấy điện báo hiện tên là Kính Thành Húc, Kính Thiếu Khanh bất giác khẩn trương, bởi vì nếu là không có chuyện quan trọng, Kính Thành Húc là sẽ không gọi điện thoại cho anh, anh không do dự, liền ấn nút trả lời: “Alo? Mẹ tôi có chuyện gì sao?”
Đầu bên kia điện thoại, Kính Thành Húc ngữ điệu sốt ruột: “Mẹ con xảy ra tai nạn xe, chuyện bên đấy con giãn lỏng một chút, rồi trở về một chuyến đi.”
Kính Thiếu Khanh “đùng” đứng thẳng người lên: “Được, tôi lập tức trở về, bị thương chỗ nào rồi? Nghiêm trọng không?”
Biết được Hạ Lam chỉ là bị thương ở chân, Kính Thiếu Khanh nhẹ nhàng thở ra, sau khi tắt máy, anh nói với Trần Mộng Dao: “Em ăn trước đi, mẹ anh xảy ra tai nạn xe, anh phải trở về một chuyến, anh sẽ thanh toán, sau đó liên lạc qua điện thoại.”
Trần Mộng Dao còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, người ta đã vội vàng đi xa. Cô có chút nhụt chí, đồng thời cũng lo lắng tình huống phía Hạ Lam. Về đến nhà, cô tận lực canh đến khoảng thời gian Kính Thiếu Khanh bên đó về đến nhà mới gọi điện hỏi: “Bác gái không sao chứ?”
Kính Thiếu Khanh ở bệnh viện: “Không có chuyện gì lớn, đùi phải gãy xương, bà ấy đang phàn nàn nói mình có chút già rồi, vết thương cũ ở chân, sợ sẽ tàn tật đây, tinh thần rất tốt. Muộn như vậy sao còn chưa ngủ? Nghỉ ngơi sớm một chút đi, cúp trước đây.”
Cô không có quấn lấy anh trò chuyện khác, đáp một tiếng rồi tắt máy.
Mùa hè này giống như không thể thỏa mái thanh bình, Mục trạch, Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử lòng nóng như lửa đốt, nửa đêm Tiểu Đoàn Tử đột nhiên sốt cao, cũng không có dầu hiện bị cảm, đột nhiên cứ như vậy. Má Lưu và Mục Đình Sâm chuyển bị đồ đạc tã lót cho Tiểu Đoàn Tử, chuẩn bị lập tức đi bệnh viện.
Tiểu Đoàn Tử một mực không ngủ được, toàn thân nóng hồi, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, không khóc cũng không nháo, nhưng cũng không bú sữa, nhìn qua tinh thần tình trạng cũng không tốt, Ôn Ngôn đau lòng đến sắp rơi nước mắt.
Đến tới bệnh viện, bác sĩ chẩn bệnh sơ bộ, đề nghị cho làm kiểm tra toàn thân Tiểu Đoàn Tử, bởi vì là trẻ sinh non, rất dễ dàng xuất hiện các loại vần đề.
Vừa nghe đến những lời này, Ôn Ngôn khó chịu hốc mắt phiếm hồng, biết là sẽ không thuận lợi như thế, cô mang một cái “phán quyết” của bác sĩ không thể sinh sản như người thường lại thần kì mà sinh ra được Tiểu Đoàn Tử, coi như mạo hiểm sinh non như vậy cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lớn nhỏ bình an, cô một mực đã cảm thấy quá may mắn, may mắn đến không bình thường…
Giày vò hơn hai giờ mới làm xong tất cả kiểm tra, thời điểm lầy máu rõ ràng đau như vậy, Tiểu Đoàn Tử cũng không có khóc, giống như là không đủ sức để khóc nữa vậy.
Kết quả kiểm tra cuối cùng ra, Tiểu Đoàn Tử có bệnh tim bằm sinh! Trước đó không có kiểm tra là bởi vì ban đầu không có triệu chứng rõ ràng gì, chỉ là ngẫu nhiên kiểm đến, hiện tại đột nhiên phát bệnh, là do viêm phổi khiến phát sốt, lúc này mới chẵn đoán chính xác.
Xong thủ tục nằm viện, rốt cục Ôn Ngôn nhịn không được khóc ở hành lang, hiện tại chỉ có thể ổn định bệnh tình trước, thời điểm phẫu thuật tốt nhất phải là khi Tiểu Đoàn Tử từ bốn đến năm tuổi, hiện tại còn quá nhỏ.
Mục Đình Sâm để má Lưu ở trong phòng bệnh chăm sóc Tiểu Đoàn Tử, sau đó đến cạnh Ôn Ngôn, ôm cô vào lòng: “Được rồi, đừng khóc nữa, không sao, loại bệnh biến chứng này rất phổ biến, cũng không phải không thể trị, hiện tại y học phát triển, cũng không phải không thể chữa được, không khó qua như vậy. Lúc trước bác sĩ nói em không thể sinh con, Tiểu Đoàn Tử không phải vẫn xuất hiện sao? Đây là kỳ tích, ai sẽ cho phép kì tích đã xuất hiện rồi lại biến mắt chứ? Đây chẳng qua là một thử thách nho nhỏ mà thôi, Tiểu Đoàn Tử sẽ vượt qua được.”
Ôn Ngôn tựa vào ngực anh nghẹn ngào: “Em liều mạng sinh đứa nhỏ, em khẳng định là đau lòng, em thật sợ con sẽ xảy ra chuyện gì. Ngày mai anh còn phải đến công ty, đi về nghỉ ngơi trước đi, bệnh viện em và má Lưu chăm sóc là được rồi, em lưu lại cho con sữa cũng thuận tiện, nếu Tiểu Đoàn Tử nhìn không thấy em sẽ khóc lên mát.”
Mục Đình Sâm vỗ nhè nhẹ lưng cô: “Tiểu Đoàn Tử cũng không phải chỉ có mình em là người thân, công ty nào có quan trọng bằng con chứ? Anh cũng ở lại. Em vào ôm Tiểu Đoàn Tử nghỉ ngơi đi, anh với má Lưu đều ở đây. Bác sĩ nói, chờ Tiểu Đoàn Tử lớn một chút có thể phẫu thuật chữa khỏi, đừng khóc.”
Ở bệnh viện một đến, sáng ngày thứ hai, Tiểu Đoàn Tử hết sót, chỉ là còn phải ở lại mấy ngày, chữa dứt điểm triệu chứng viêm phổi. Ở chỗ đâm kim tiêm có sưng lên một vòng nhỏ, đêm qua lúc điều dưỡng tiêm Mục Đình Sâm nhìn rất chăm chú, nếu phải đâm nhiều lần, có lẽ Mục Đình Sâm sẽ nồi giận lắm.