Thứ hào môn cần chính là thể diện, cô không thể ích kỷ như vậy: “Được rồi… Xin lỗi, em lúc nãy không nghĩ tới. Anh muốn thế nào thì làm vậy đi. Ăn cơm xong em ở lại một lát rồi về nhà, ngày mai còn phải đi làm sớm. Em không giống anh, anh đi làm muốn ngủ thì ngủ, em bận đến mức chân không chạm đắt, haizz…”
Kính Thiếu Khanh hơi oán giận: “Còn nói bảo em
chuyển tới ở cùng anh nữa chứ… Bây giờ xem ra
không thương lượng được rồi? Anh đối với em mà nói chính là hòn đá chắn đường sao? Em ở chỗ anh cũng không phải không thẻ đi làm, buổi sáng anh còn có thể đưa em đi làm…”
Trần Mộng Dao trừng anh một cái: “Anh nếu mà để em buổi tối được ngủ ngon giấc thì chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng anh lại cứ không thành thật, xong việc đã là nửa đêm rồi, vậy ai chịu nổi? Đợi sau khi công việc em ổn định rồi nói vậy. Đến lúc đó chúng ta chắc cũng đính hôn rồi, danh chính ngôn thuận chuyển qua, cũng sẽ không khiến người ta chỉ trỏ. Cứ quyết định như vậy đi.”
Ăn cơm xong, Kính Thiếu Khanh lái xe đưa Trần Mộng Dao về nhà. Đến dưới lầu, anh vẫn trầm mặt, tỏ vẻ không vui. Trần Mộng Dao thấy vậy thì chủ động ôm cổ anh hôn nồng nhiệt. Xong rồi thì vỗ vỗ mặt anh trêu đùa: “Đợi chị rảnh thì sẽ sủng hạnh em. Đừng oán giận như vậy.”
Kính Thiếu Khanh bất lực mà cười cười: “Thôi bỏ đi, mau về đi. Mệt rồi thì ngủ sớm chút, có việc thì gọi điện, anh đều sẽ có mặt.” Xuống xe, Trần Mộng Dao chững lại, quay đầu cười tươi với anh: “Kính Thiếu Khanh, gặp được anh là điều may mắn nhất cuộc đời em.”
Kính Thiếu Khanh hơ nhếch mày: “Là may mắn mà còn không nắm chặt lấy? Đừng để anh đợi đến lúc nguội cả rồi. Trong ba ngày néu không tới chỗ anh qua đêm thì anh sẽ đi hộp đêm đấy. Cơ thể anh khỏe mạnh, quá trống rỗng thì chịu không nỗi…”
Giọng điệu vô cùng lãng mạn của Trần Mộng Dao bị giọng điệu trêu ghẹo của anh dập tắt. Hai tay cô
chống nạnh, hừ giọng: “Anh dám! Anh nếu dám đi thì em sẽ đi mách với mẹ anh, không tin thì anh thử xeml”
Kính Thiếu Khanh sợ bị đánh, vội lái xe rời đi, chỉ để lại một câu: “Về ngủ sớm đi. Anh tới công ty tăng ca, hoan nghênh tới kiểm tra mọi lúc!” Trần Mộng Dao lúc vào đến nhà thì khóe miệng vẫn còn ý cười. Giang Linh thấy vậy thì cười hỏi: “Thiếu Khanh đưa con về à? Xem cái vẻ xuân ngời của con kìa. Công việc thuận lợi không?” “Cũng được. Con hơi mệt, tắm rồi nghỉ đây. Mẹ ăn cơm chưa?”
Giang Linh lười nhác mà dựa vào sofa xem tivi: “Ăn rồi. Con không có nhà thì mẹ để mẹ chết đói được à? Mẹ con đã học nấu ăn rồi, chỉ là mùi vị không ngon lắm, không so được với vị đầu bếp lớn đó của con.
Đúng là để con nhặt được bảo vật rồi. Cuối tuần bảo Thiếu Khanh tới nhà chơi, mẹ cũng nếm thử tay nghề của nó.” “Chuyện cuối tuần thì cuối tuần hãng nói.” Trần Mộng Dao đáp qua loa một câu liền về phòng, không vội tắm ngay mà gọi video với Ôn Ngôn: “Tiểu Ngôn, mình và Kính Thiếu Khanh sắp đính hôn rồi, cảm thấy hơi căng thẳng, cậu sẽ về chứ?”
Bên kia điện thoại, Ôn Ngôn đang ăn cơm trong nhà hàng với Mục Đình Sâm, trong phòng khá yên tĩnh: “Đương nhiên rồi. Mình chỉ có một người bạn thân là cậu, cậu đính hôn sao mình không về chứ? Đừng căng thẳng, dù sao đều là thứ phải trải qua. Mình chỉ mong cậu có thể vẻ vang mà gả cho người ta. Gả cho người mình thích, cậu hạnh phúc là được rồi.”
Ánh mắt của Mục Đình Sâm ở bên cạnh hơi cứng lại. Lời của Ôn Ngôn là có ý gì sao? Lúc đó anh không cho cô cái gì cả, cô cũng không tính là gả cho người mình thích nhỉ? Cô hình như đang nói, cô không hạnh phúc, hy vọng Trần Mộng Dao có thể hạnh phúc.
Ôn Ngôn không chú ý tới vẻ mặt thay đổi của Mục Đình Sâm, chỉ chăm chú nói chuyện với Trần Mộng Dao. Lúc nói xong thì cô mượn cớ vào nhà vệ sinh, thuận tiện thanh toán. Nói trước là bữa này cô mời, không thể để anh có cơ hội trả tiền.
Về lại phòng bao, Mục Đình Sâm cũng đã đặt đũa
xuống. Cô tự nhiên xách túi lên rồi nói: “Tôi đã thanh toán rồi, về thôi?” Mục Đình Sâm hơi gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài. Lên xe, anh đột nhiên nói: “Sau khi về lại Đế Đô, anh sẽ bù đắp cho em một hôn lễ long trọng, khiến tất cả mọi người đều biết em là của anh.”
Ôn Ngôn kinh ngạc trong chốc lát, sau đó là hoảng loạn. Cô chưa từng nghĩ sẽ thật sự quay về cùng anh. Anh lại nghĩ xong cả loại chuyện này rồi…“Cái đó… đã lâu vậy ròi, tôi thấy không cần nữa đâu nhỉ?” Thái độ của Mục Đình Sâm rất kiên quyết: “Cần. Chỉ cần là thứ anh nợ em, trong tương lai đều sẽ bù đắp.
Được rồi, anh đưa em về.” Nói là đưa cô về mà không phải là cùng về. Ôn Ngôn nghe ra được tối nay anh không định qua đêm ở chỗ cô, cũng khiến cô khế thở phào. Sau khi đưa cô tới dưới lầu, Mục Đình Sâm không xuống xe, nhìn cô qua cửa số đã hạ kính: “Nghỉ sớm chút, ngủ ngon.”
Ôn Ngôn vẫn không quen dáng vẻ dịu dàng này của anh, mắt tự nhiên mà gật đầu: “Ừ… ngủ ngon.”