An Nhã không nói lời nào mà cúi đầu, tiếp tục dọn dẹp thức ăn còn thừa trên bàn. Hai chai rượu rỗng ở trên bàn khiến hai mắt của Trần Mộng Dao như bị rót chì nóng vào, còn có bộ dạng tóc tai bù xù và quần áo xộc xệch của An Nhã khiến cô không dám đoán thử chuyện gì đã xảy ra trước đó…
Sự im lặng của An Nhã ép cô muốn điên lên, cô phát cuồng lên: “Cô nói đi! Cô ở đây làm gì?” Kính Thiếu Khanh không thích để người lạ vào nhà và cô hiểu rất rõ. Xem ra giữa An Nhã và Kính Thiếu Khanh đồng thời không bắt máy là có liên quan tới nhau!
“Xin lỗi, Mộng Dao, tôi không phải cố ý đâu… sau khi hai người cãi nhau trong khách sạn ở Hải Thành, tôi nghĩ chắc anh áy rất đau lòng nên mới tìm anh ta nói chuyện một chút. Tôi sợ sau này hai người sẽ cắt đứt quan hệ, tôi cũng chỉ muốn tốt cho hai từ Sv Ấ Ấ:À À:. XÃ: „ người… anh ây uông nhiêu rôi… xin lôi…
Một tiếng xin lỗi này giống con dao cứa vào tim cô, Trần Mộng Dao đã hiểu ra mọi chuyện: “Cho nên… cô vì tốt cho tôi nên lên giường cùng anh ấy? Hử?”
An Nhã không trả lời, đồng nghĩa với việc thừa nhận.
Trần Mộng Dao ngần ngơ một hồi rồi chao đảo đi lên lầu, cô đẩy cửa phòng ngủ của Kính Thiếu Khanh ra. Anh cư nhiên đang ngủ ngon trên giường, quần áo của anh và An Nhã vứt táng loạn trên nền nhà… bao gồm cả nội y của An Nhã…
Cho dù Kính Thiếu Khanh đang đắp chăn nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được anh đang không mặc gì cả. Cô nghĩ cũng không nghĩ đến kết quả lại như thế này.
Cô tưởng là bản thân sẽ xông lên đánh Kính Thiếu Khanh một trận, sẽ hỏi anh có biết thỏ không ăn cỏ gần hang không, sẽ hỏi anh tại sao không thể đợi đến lúc trời sáng… đợi cô đến…
đồng thời, cô cũng trách bản thân đã do dự quá lâu. Nếu như cô hạ quyết tâm từ sớm thì chuyện như vậy đã không xảy ra, còn bây giờ… mọi thứ đã quá muộn rồi.
Quả nhiên, Thượng Đề vẫn không phù hộ cô. Cái gì mà gặt hái được cả tình yêu và sự nghiệp, đó chỉ là vọng tưởng mà thôi, cuối cùng cô cũng mất đi điều mình không muốn đánh mắt nhất.
Cô đang chìm sâu trong đau khổ, Kính Thiếu Khanh đang an nhiên ngủ say. Cũng có thể anh sẽ không bao giờ hiểu được những gì cô đang phải chịu đựng lúc này.
An Nhã vội vàng đi theo: “Mộng Dao… đều là lỗi của tôi, không liên quan đến anh ấy. Tôi có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả! Anh ấy uống quá nhiều nên sẽ không nhớ gì đâu.
Cô không nói, tôi không nói thì anh áy sẽ không biết đâu…”
Trần Mộng Dao mặt không cảm xúc đóng cửa phòng ngủ lại, cô không muốn nhìn thấy An Nhã bước vào trong một bước: “Chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Nói xong, cô liền quay người đi xuống lầu.
An Nhã đi rất chậm, bộ dáng lúc đi đứng cũng rất kỳ lạ. Trần Mộng Dao quan sát An Nhã từng chút một đi đến trước mặt cô, trào phúng nói: “Không cần phải cố tình làm ra bộ dạng này đâu, tôi biết cô đã ngủ cùng anh ấy rồi nên cô không cần nhắc nhở tôi về điều đó. Đều là phụ nữ cả, ai lại chưa từng bị phá thân chứ? Chỉ có mình cô biết đau à?”
An Nhã nhìn cô một cái rồi ngồi xuống ghế sô pha ở phía đối diện: “Cô muốn nói gì?”
Thái độ của cô hơi thay đổi một chút nhưng Trần Mộng Dao nhạy bén nhận ra: “Hô… không tính giả vờ nữa ư? Lời cô nói với tôi trước đây đều không phải nói đùa đúng không? Cô thay đổi mục tiêu từ Lâm Táp sang Kính Thiếu Khanh và thay đổi hành động. Tính ra thì tôi là người dạy cô làm thế cơ đấy, thật nực cười. Tôi nói qua, là cô có thể dùng thủ đoạn nhưng không thể vượt quá giới hạn… An Nhã, cô biết rõ anh ấy là vị hôn phu cũ của tôi nhưng cô còn làm như vậy, cô thật khiến tôi phải ghê tởm!”
An Nhã không muốn giả vờ nữa, nâng mắt nhìn thẳng vào Trần Mộng Dao: “Cô cũng đã nói rồi, anh ấy là vị hôn phu cũ của cô, tôi và anh ấy đều đang độc thân thì có gì là không thể? Cô đừng dùng cái giọng này để nói chuyện với tôi như thể tôi vừa cướp đi thứ thuộc về cô. Cô không cần Kính Thiếu Khanh, tôi cần. Tôi biết loại quan hệ này rất kỳ lạ nhưng một khi tôi đã làm thế thì tôi cũng biết là hai chúng ta không thể làm bạn nữa.
Trong mắt cô thì tôi cũng không phải người bạn thật sự, cô chỉ xem tôi như một kẻ nghèo túng không còn gì cả, là một con sâu đáng thương. Cô chỉ xem tôi như một con ở miễn phí mà cô nuôi, một con sủng vật chơi chung với cô mà thôi.”
“Mà tôi cũng lấy làm lạ, cô cũng không còn là đại tiểu thư của Trần gia nữa mà chỉ là một con phượng hoàng gặp nạn thôi.
Một con phượng hoàng gặp nạn thì chẳng bằng một con gà, cô nghe qua câu này chưa? Cô dựa vào cái gì mà giẫm lên người khác? Kính Thiếu Khanh tốt với cô như vậy mà cô còn đối xử như thế với anh, mọi chuyện thành ra thế này đều đáng đời côi”
Toàn bộ thiện lương của Trần Mộng Dao đều tan vỡ trong một khắc này: “Con ở miễn phí? Sủng vật? An Nhã, cô có thể tự hỏi lương tâm của mình trước khi nói chuyện không? Nếu không có tôi và Tiểu Ngôn thì bây giờ cô vẫn còn ở trong tiệm rửa chén bát đấy! Nói đi, nói cho tôi nghe những bắt mãn của cô về tôi, để tôi xem thử con người như cô có bao nhiêu âm hiểm!”
An Nhã nghiên răng: “Những gì mà hôm nay tôi có được đều do chính tôi nỗ lực mà có! Là công sức của tôi chứ không phải nhờ cô và Ôn Ngôn! Cô đừng có tưởng là cô vĩ đại đến vậy nữa! Sau khi chúng ta ở chung thì toàn bộ việc nhà đều do tôi làm, còn cô thì hưởng thụ tất cả như điều đương nhiên. Lúc vui thì cho tôi chút lợi ích, không vui thì không thèm nhìn thẳng vào mặt tôi! Chúng ta không phải bạn bè sao? Tại sao cô lại khiến tôi có cảm giác bị tẩy chay khỏi thế giới này vậy? Những lúc tôi và các cô ở chung luôn cảm thấy không thể hòa hợp, giống như một con vịt xấu xí vậy. Không một ai trong các cô để ý đến cảm xúc của tôi! Tôi chịu đựng đủ rồi!”
Trần Mộng Dao bỗng nhận ra là, có một số người trời sinh đã vong ơn bội nghĩa, không thể thuần hóa được: “Tôi hiểu rồi, cô cảm thấy tôi và Tiểu Ngôn luôn áp bức cô đúng không? Việc nhà đều là cô chủ động làm hết, tôi thừa nhận là dưới tình trạng tôi không hay biết nên tôi không có để ý đến những chuyện nhỏ nhặt đó. Nhưng tôi và cô không giống nhau, ít ra trong lòng tôi luôn cảm kích. Những gì cô nghĩ là lợi ích mà tôi cho cô đều là món quà của tình bạn, chỉ có cô xem nó như một món đồ bố thí mà thôi!”
“Chuyện giữa tôi và Kính Thiếu Khanh có như thế nào thì cũng không đến lượt cô thuyết giáo. Nếu cô cho là chỉ cần ngủ với anh ấy thì có thể từ một kẻ nghèo túng biến thành người như tôi và Tiểu Ngôn thì cô đã sai rồi. Cô cứ thử xem, chỉ có những người quen thói ngưỡng vọng người khác mới đố ky đến mức trở nên hung ác thôi. Nếu cô không thể thoát khỏi vũng bùn này thì cả đời cô cũng chỉ là sự tồn tại đáng thương mà thôi.”
An Nhã hồn hến vơ lấy gạt tàn thuốc trên bàn trà, ném thẳng về hướng của Trần Mộng Dao: “Cô câm miệng! Cô mới là kẻ đáng thương nhất, là tự cô không cần Kính Thiếu Khanh, tôi không có làm sai gì cả!”
Máu từ vết thương trên trán chảy xuống, hòa vào nước mắt chảy qua khóe môi của cô mang theo vị đắng và tanh ngọt.
Trần Mộng Dao cong môi cười: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Tiểu Ngôn lại nói với tôi là cô không giống như chúng tôi. Thì ra chỉ có những người cùng một thế giới mới phù hợp với nhau, bởi vì tam quan giống nhau, tầng cấp giống nhau, giá trị quan giống nhau. Tôi không cảm thấy tức giận gì chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi. Còn nữa, không phải là tôi không cần Kính Thiếu Khanh, cô sẽ không hiểu đâu. Nếu cô có thể cướp đi được thì cứ lấy đi đi.”