anh không được chút khí điều hòa nào.
Ngay sau đó, Trần Nặc mang bữa tối đến, nhìn vào bao bì có thể biết nó được lấy từ nhà hàng Bạch Thuỷ Loan. Sau khi Trần Nặc rời đi, Mục Đình Sâm hướng
phía phòng ngủ gọi: “Ăn cơm thôi.”
Ôn Ngôn phớt lờ anh, giả vờ như không nghe thấy
anh nói.
Mục Đình Sâm dù chỉ quấn khăn tắm vẫn cảm thấy nóng, không khỏi có chút cáu kỉnh: “Cô có định ăn hay không? Nếu không tôi đỗ đi đó.”
Cô vẫn không nói lời nào, cô chỉ cảm thấy anh mang thêm phiền phức cho mình, tính tình bọn họ vốn
chẳng hòa hợp chút nào!
Anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, không nói một lời liền bề cô đặt trên sô pha trong phòng khách: “Tôi không
có tính khí tốt như vậy đâu, mau ăn đi!”
Cô không nói tiếng nào, mở hộp thức ăn bắt đầu ăn, điều hòa trong phòng ngủ không thể bao phủ hết phòng khách, một lúc sau nóng quá cô cảm thấy ăn
không nồi nữa, một bát cơm nhỏ ăn cũng không hét.
Mục Đình Sâm so với cô càng không nhịn được: “Cô
định sống ở nơi tồi tàn này bao lâu nữa2”
Cô nhàn nhạt nói: “Tôi không định chuyển ra ngoài, tôi
thấy sống rất tốt.”
Anh hít một hơi thật sâu, giọng điệu càng lạnh lùng hơn: “Thẩm Giới không về cô định ở đây sống một
mình cả đời sao?”
Cô nhìn anh, tức giận cắn môi, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Anh có thể đừng cái gì cũng lôi Thẩm Giới vào có được không? Rõ ràng là bởi vì…” Cô còn chưa nói xong, cũng không muốn nói, dù sao anh cũng đã
nghĩ như vậy rồi cô cũng lười giải thích.
Một lần nữa bọn họ lại bất hòa, mặc dù Mục Đình
Sâm không bỏ đi nhưng họ cũng phớt lờ nhau.
Ban đêm thực sự rất nóng, Mục Đình Sâm rốt cuộc không nhịn được leo xuống ghé sô pha đi vào giường, nhân tiện chuyển Bánh Trôi cùng ổ thú cưng đến
trước cửa phòng ngủ.
Ôn Ngôn biết anh đã vào nên cũng không có phản ứng gì, cô không tránh sang một bên cho đến khi cơ
thể anh đến gần cô.
“Tôi chắc có vấn đề về não mới đến đây phải nhìn mặt cô mà sống!” Anh có vẻ đang than thở, giọng nói lạnh
lùng, nhưng không pha chút tức giận nào.
“Vậy thì anh đi…” Cô thì thầm.
Mục Đình Sâm có thể chịu đựng ủy khuất này nữa được không? Lập tức đứng dậy chuẩn bị gọi Trần Nặc mang quần áo đến, rốt cuộc không thể quấn khăn tắm ra ngoài được. Ôn Ngôn biết anh làm thật nên cầm lấy điện thoại di động đặt xuống dưới người cô: “Muộn thế này anh còn muốn làm phiền Trần Nặc sao, một
tháng anh trả anh ấy bao nhiêu tiền? Bắt người ta túc
trực 24 giờ. Có ông chủ nghiêm khắc như anh, tôi đã
bỏ đi từ lâu rồi!”
Mục Đình Sâm tối sầm mặt đưa tay vào trong chăn bông tìm điện thoại, khi chạm vào làn da mỏng manh của cô, nét mặt anh có chút thay đổi, liền rụt tay lại:
“Rốt cuộc cô nghĩ gì vậy?”
Cô sững sờ, dường như những lời này không giống như từ miệng anh phát ra: “Tôi không nghĩ gì cả. Tôi là phụ nữ có thai. Tôi muốn nghỉ ngơi. Đừng làm phiền tôi. Nếu anh muốn đi thì sáng mai cứ nhẹ nhàng mà đi
Anh liếm môi lạnh lùng nhìn cô, bởi vì quá ủy khuát, lồng ngực của anh dâng lên rồi hạ xuống đến mức không thể nuốt trôi cơn tức này được nữa, trong phút chốc, anh cúi người vươn tay xuống dưới cô, cả cuộc
đời này anh chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy!
Vô tình, khoảng cách giữa hai người dường như thu hẹp lại, giữa hai người chỉ có một chiếc chăn bông điều hòa mỏng manh. Ôn Ngôn ngửi thấy mùi thơm
sữa tắm trên người anh, trong não cô hiện lên thân
hình rắn chắc của anh, hai ngày nay anh chỉ lắc lư ở
trước mặt cô quấn quanh một chiếc khăn tắm, không thể tránh khỏi việc luôn bị cô nhìn thấy. Hai má cô hơi
nóng, khó chịu nói: “Anh dậy đi… Tôi lấy cho anh…”
Anh mặc kệ cô, một tay bế cô lên rồi lục lọi lấy điện thoại, thân hình nhỏ nhắn của cô dường như yếu ớt hơn dưới sự chiếm đóng của anh, cô chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm. Khi tìm thấy điện thoại anh cũng không đứng dậy ngay, vòng tay cô ấm áp thơm phức. Sự đụng chạm mềm mại chân thật khiến anh không muốn buông tay… Bầu không khí trở nên
mơ hồ không thể giải thích được.
Không khí yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của từng người, nhịp tim dồn dập của mỗi người khiến hai người gần nhau hơn, cô không dám thở mạnh, cô thừa nhận đêm nay cô đã quá kiêu ngạo,
không nên thách thức anh giận đến như vậy.
Khi cô muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí căng thẳng giữa hai người, nụ hôn của anh đột nhiên đáp xuống mặt cô, rồi di chuyển đến cổ. Cô cảm thấy nhột
nhột, không tự chủ rụt cổ lại. Động tác của cô dường
như vừa vặn lại lọt vào vào vòng tay anh, điều này
tương đương giống như đồng ý với hành vi của anh.
Cô cảm thấy mình nên từ chối, nhưng cô không thể mở miệng, cho đến khi nụ hôn của anh chuyển đến môi cô, hai mắt chạm nhau ở cự ly gần, cô lại theo bản năng nhắm mắt lại, tương đương với việc hoàn
toàn từ bỏ sự phản kháng!
Cô chỉ biết tim mình đập nhanh hơn, đầu óc hỗn loạn,
mắt hết khả năng suy nghĩ, cảm giác này thực kỳ quái!
Nụ hôn của anh không đi quá sâu mà chỉ dừng lại ở nụ hôn, vài giây sau anh rời đi: “Lần sau nhớ phải kháng cự, còn có đừng có dụ dỗ tôi.” Nói xong anh
quay lưng lại nằm nghiêng về phía sau.
Cô định lại tinh thần, nhịp tim vẫn còn đập mãnh liệt, lẽ nào đây chính là con hươu non trong truyền thuyết sao? Cô thực sự muốn tát mình một cái. Cô thích anh sao? Nhưng tại sao khi nhìn thấy ánh mắt của anh, cô lại không biết mình là ai nữa vậy? Tâm trí cô không
quay về…