Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trần Mộng Dao giống như một đứa trẻ rất vui vẻ, chỉ biết cắm đầu vào ăn, ăn nhanh thì no cũng nhanh, Ôn Ngôn vẫn chưa ăn được máy miếng thì cô ấy đã buông đũa xuống: “Em ăn no rồi, Thiếu Khanh, anh đừng giúp em làm nữa, anh tự mình cũng ăn đi chứ.

Ở nhà anh như thế, giờ ra ngoài ăn anh cũng thế, người không biết còn tưởng là em ngược đãi anh đấy.”
Kính Thiếu Khanh từ tốn tháo đôi găng tay dùng một lần ra, vừa cười vừa nói: “Cái gì mà gọi là ngược đãi chứ?
Đây gọi là hưởng thụ, cả đời này em cũng sẽ không thể nào trải nghiệm được cảm giác hạnh phúc như thế này đâu, anh sẽ không để em có ngày phải chăm sóc anh.”
Ôn Ngôn không khỏi cảm thấy Kính Thiếu Khanh trở nên khá lóa mắt, người đàn ông như thế này ai mà không yêu chứ? Lên được phòng khách, xuống được dưới bếp, còn chiều chuộng vợ đến cực điểm, đã thế còn đẹp trai nữa, có lẽ là kiếp trước Trần Mộng Dao cứu cả dải ngân hà nên kiếp này mới có được cuộc hôn tuyệt vời đến vậy, bằng không thì thật là không thể giải thích được…
Mục Đình Sâm thì than thở: “Tôi thật là có nằm mơ cũng không ngờ được là Kính Thiếu Khanh cậu đến cuối cùng lại gục trong tay của Trần Mộng Dao, có lúc tôi cũng rất hoài nghi, cậu có còn là Kính Thiếu Khanh, Kính đại thiếu gia mà trước đây tôi từng quen không nữa? Ngày đêm chìm đắm trong tiếng nhạc mới giống với cậu, đột nhiên lại trở nên chuyên tâm với một người như vậy, không chỉ là rất kỳ là, tôi còn cảm thấy đáng sợ nữa.”
Kính Thiếu Khanh bật cười lườm Mục Đình Sâm một cái, lại múc một bát canh cho Trần Mộng Dao: “Đây, sau khi ăn xong thì uống ít nước canh, hơi nóng đáy, em từ từ uống.”

Trần Mộng Dao sờ vào cái bụng đã nhô lên rất cao của mình, cau mày lại nói: “Em cảm thấy là em không uống được nữa, đứa bé gần đây lớn lên rất nhanh, chắc là đã ép lên dạ dày rồi, mỗi lần đều cảm thấy chưa ăn được bao nhiêu là đã thấy no căng rồi, nhưng mà sau đó thì lại đói rất nhanh.”
Chưa ăn được bao nhiêu? Ôn Ngôn nhìn vào đống vỏ mà trước đó Kính Thiếu Khanh đã bóc ra, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi sợ hãi, với kiểu ăn như thế này mà vẫn được gọi là chưa ăn được bao nhiêu sao? Nhưng mà lần này Trần Mộng Dao mang thai có vẻ như là cũng không béo lên nhiều lắm, so vời lần có Tiểu Phàm Phàm thì tốt hơn nhiều, lần có thai trước đây thì quả thật là rất béo.

Kính Thiếu Khanh lấy giấy ăn lau miệng cho Trần Mộng Dao: “Không uống được nữa thì đừng uống, đợi lát nữa uống.”
Trần Mộng Dao gật đầu, nhìn Mục Đình Sâm: “Anh và Tiểu Ngôn lúc nào mới tái hôn lại thế? Anh mà không nhanh lên là tôi sẽ giới thiệu đối tượng khác cho cậu ấy đấy.

Tiểu Ngôn của chúng tôi vẫn còn trẻ như thế, bản thân cậu ấy lại vừa có bản lĩnh, vừa có tài hoa, kể cả là có mang theo một đứa con thì vẫn là muốn tìm người đàn ông như thế nào mà không có chứ? Đến lúc đó thì anh chỉ còn nước hồi hận mà thôi.”
Mục Đình Sâm nhướng đôi lông mày đẹp đẽ của anh lên: “Thiếu Khanh, người phụ nữ của cậu hình như là quá nhàn rỗi rồi đúng không? Vác một cái bụng to như thế kia mà vẫn còn muốn làm mai mối cho người khác, lại còn mai mối lên cả đầu của tôi nữa.”
Kính Thiếu Khanh cười cười không nói gì, lúc như thế này thì có thể giúp ai được chứ? Giúp ai thì cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.

Trần Mộng Dao hậm hực nói: “Anh có mách lẻo thì cũng không được gì, anh ấy cũng chẳng dám làm gì tôi cả, anh mau nói đi, có còn muốn tái hôn với Tiểu Ngôn không thế?”
Mục Đình Sâm bất lực thở dài: “Cô nói toàn những lời thừa thãi! Đợi việc trong tay tôi giải quyết xong mới nói tiếp được, cũng không cần vội vã lúc này, cô ấy chạy không thoát được.”
Ôn Ngôn cũng mỉm cười: “Em cũng không vội, em vẫn chưa nghĩ rõ là có nên tái hôn lại với anh không nữa, đây cũng là chuyện lớn, em phải suy nghĩ cho kỹ càng mới được.

Nói ly hôn là ly hôn, nói làm lại với nhau là làm lại với nhau sao, thế thì chẳng khác gì là trò chơi trẻ con cả?”
Mục Đình Sâm thì thấy không vui: “Em nghiêm túc đấy à?
Ly hôn không phải là anh đề ra, là em nhất định đòi ly hôn, chuyện ly hôn anh đã nghe em rồi, tái hôn chẳng phải là em phải nghe anh sao? Em mà có ý định nào khác thì anh sẽ đưa Tiểu Đoàn Tử đi, có con trai, anh chẳng sợ em lại không quay về với anh.”
Ôn Ngôn nhún vai, vẻ mặt rất thách thức: “Anh đưa đi đi, nuôi con trai tốn tiền lắm, anh có nhiều tiền như thế, anh nuôi càng tốt, bằng không thì em lại phải ngày ngày thức khuya dậy sớm kiếm tiền mua nhà cho thằng bé, mấy cô gái bây giờ đều thực tế lắm, kết hôn mà không có nhà, có xe là không được, chỉ cần nghĩ thôi là em đã thấy áp lực rồi, nhưng mà những chuyện đó với anh thì đều là chuyện nhỏ, anh muốn con trai thì em nhường cho anh đấy, dẫu sao thì thằng bé vẫn phải gọi em là mẹ.”

Mục Đình Sâm nổi giận, tức đến không nuốt được cơm nữa, buông luôn đũa xuống, đôi môi mỏng míim lại, không nói gì ngồi đấy giận dỗi.

Trần Mộng Dao cười đến nỗi xém chút nữa là tụt xuống khỏi ghế: “Ha ha… Mục Đình Sâm, anh cũng có ngày hôm nay, có phải là thấy tức lắm không hả? Tức là đúng rồi, để xem sau này anh còn dám chọc cho Tiểu Ngôn không vui nữa không.

Trước đây anh chưa từng theo đuổi cô ấy đàng hoàng, bây giờ theo đuổi một lần thì cũng không muộn, tôi đặc biệt muốn nhìn xem anh theo đuổi con gái thì sẽ như thế nào.

Đàn ông thối có lạnh lùng như thế nào thì ở trước mặt người con gái mà mình thích cũng đều phải cúi đầu, đều phải… giống như anh lúc này vậy… ha ha… buồn cười chết mắt thôi!”
Ôn Ngôn gắp thức ăn vào chén của Mục Đình Sâm: “Được rồi, biết là anh không phải là giận thật, em cũng chỉ là nói đùa thôi mà, làm sao mà có thể nhường Tiểu Đoàn Tử cho anh thật được? Ăn cơm đi.”
Mục Đình Sâm có chút kiêu ngạo lại cầm đũa lên ăn cơm, cố tình không thèm đếm xỉa gì đến Trần Mộng Dao.

Kính Thiếu Khanh không khỏi tận dụng lấy cơ hội nói: “Đình Sâm, từ lúc nào mà cậu lại giống như là hoa hướng dương thế hả? Ôn Ngôn chỉ cần cho cậu một chút ánh nắng là cậu lại rạng rỡ ngay rồi, vừa rồi còn ủ rũ thế cơ mà? Tôi cũng không nghĩ là cậu lại gục trong tay của Ôn Ngôn như thế… Cậu thì ngược lại hoàn toàn với tôi, trước.

đây tôi đối với phụ nữ là đến thì không từ chối, còn cậu thì chẳng nhìn được thấy người phụ nữ nào cả, tôi tý nữa còn nghĩ có phải là cậu thích đàn ông hay không nữa, kết quả là cậu lại quay đầu ăn cỏ gần hang, làm đẹp lắm…”
Trần Mộng Dao đột nhiên ngừng lại không cười nữa, hai tay vịn vào thành bàn, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Kính Thiếu Khanh tưởng là cô nghe thấy máy lời nói của anh ta mà nổi giận: “Anh chỉ là nói đùa mà thôi… Giờ chẳng phải là ra ngoài ăn cơm sao, nói chuyện phiếm thôi mà.”
Trần Mộng Dao khó khăn túm lấy cánh tay của Kính Thiếu Khanh: “Không phải… bụng của em hơi đau… Em có phải là sắp sinh rồi không?”
Ôn Ngôn nghe thấy vậy vội vàng đứng lên, đi đến bên cạnh cô: “Đau ở đâu? Cậu chỉ cho mình xem, cậu cũng đã sinh con một lần rồi cơ mà, có một chút đau đớn thì không sao đâu, rất là bình thường, bây giờ là đau lắm à?”

Trần Mộng Dao hình như rất khó chịu, như là không nói ra hơi nữa, đợi một lúc mới nói ra được một câu: “Không…
không đau lắm, mình cảm thấy hình như là lúc nãy đứa bé ở trong bụng cựa người đạp phải mình thì phải…”
Mục Đình Sâm vốn là có chút lo lắng, nghe thấy Trần Mộng Dao nói vậy, anh bình tĩnh tiếp tục ăn cơm, người phụ nữ này đúng là cả đời cũng không tin được, có phải là muốn sinh con hay không cũng không biết nữa, chỉ biết dọa người khác.

Ôn Ngôn nghe thấy vậy thì dở khóc dở cười: “Mình phục cậu thật đấy, dọa mình sợ chết được, thật là không đau nữa à?”
Kính Thiếu Khanh vẫn không yên tâm: “Hay là anh đưa em đi bệnh viện xem thế nào?”
Trần Mộng Dao thấy đỡ hơn, xua tay nói: “Không sao đâu, không phải đi, vừa rồi chỉ là đau một lát thôi, bây giờ.

chẳng phải là vẫn chưa đến tháng sao? Sao mà có thể sinh sớm thế được? Đừng lo lắng thế.”
Có thể không lo lắng sao? Ban đầu Kính Thiếu Khanh vốn là không đồng ý để cô sinh đứa bé này, cô thì nhất định giữ lại, nếu mà có chuyện không may gì, anh quả thật là không dám nghĩ…
Lúc sắp ăn cơm xong, chuông điện thoại của Mục Đình Sâm reo lên.

Nhìn vẻ mặt của anh, Ôn Ngôn biết ngay là Mục gia gọi đến, cô có tình nói: “Buổi chiều em không đến công ty nữa, em sẽ đi dạo phố với Trần Mộng Dao, ăn xong thì anh cứ đi bận việc của anh đi.”
Mục Đình Sâm gật đầu, không nhắc điện thoại mà cầm lên, đứng dậy nói: “Thiếu Khanh, tôi đi trước đây, gặp lại Sau.”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK