Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân An Nhã biết được hiện giờ Kính Thiếu Khanh đang rất phức tạp nên không thể để tâm đến cô ta nữa. Cô ta cứ ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nên chỉ có thể quay về chung cư trước.

Cô ta xin Lâm Táp cho nghỉ nửa ngày, sau khi trở về chung cư mới phát hiện Trần Mộng Dao đã dọn đi, chỉ để lại máy đồ điện gia dụng nặng và tủ lạnh hai cửa mà Hạ Lam tặng cho.

Trong lòng cô ta không có chút thăng trầm, cho dù Trần Mộng Dao không rời đi thì cô ta cũng sẽ dọn đi. Hiển nhiên giờ đây hai người không thể ở dưới một mái nhà được nữa, vậy càng tốt, cô ta không cần phải dọn nhà nữa.

Tối qua cô ta ngủ không được tốt nên mặc kệ tất cả mà ngủ một giấc. Cuối cùng cô ta cũng đã bước ra được bước đi cô ta £ À: muôn rồi.

Ở công ty, Lâm Táp nhìn thấy email từ chức do Trần Mộng Dao gửi đến lúc khuya liền có chút choáng váng. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến cô phải gửi thư từ chức vào lúc nửa đêm? Anh không gọi được cho Trần Mộng Dao, An Nhã lại xin nghỉ phép nên anh không gọi điện cho cô ta nữa mà chuyển sang nhắn tin cho Ôn Ngôn: “Trần Mộng Dao vừa từ chức, tôi không rõ đang có chuyện gì.”

Tối qua Ôn Ngôn bị Mục Đình Sâm dày vò cả đêm không được ngủ ngon, vừa nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn liền mơ hồ lấy điện thoại sang kiểm tra. Nội dung khiến cô vô cùng ngạc nhiên, Trần Mộng Dao tuyệt đối sẽ không rời khỏi công ty của Lâm Táp khi bảng thiết kế của cô được vào danh sách tốp vo TK Ni 2 11: mười, cuôi cùng đã xảy ra chuyện gì?

Cô trả lời: “Tôi cũng không biết.”

Đột nhiên, má Lưu bế Tiểu Đoàn Tử tiến vào. Cô lấy làm tiếc mà vuốt vuốt tóc: “Thật xin lỗi con, Tiểu Đoàn Tử. Mẹ lại dậy trễ rồi.”

Má Lưu đưa đứa bé đến trước mặt: “Bình thường con dậy sớm lắm mà, sao hôm nay mắt còn sưng nữa cơ chứ? Có phải tối qua con cãi nhau với thiếu gia rồi khóc không? Tiểu thiếu gia thức dậy từ sớm, má đã dỗ nó vài lần rồi. Má thấy con đang ngủ nên không đánh thức con.”

Ôn Ngôn cười ngượng nghịu nhưng không giải thích. Mục Đình Sâm nói rồi, nếu như không làm cô khóc thì chữ Mục của anh sẽ đảo ngược mà viết, xem ra anh ấy đã thắng. Cô cứ tưởng anh đã không còn là một thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu, tỉnh lực sẽ không như lúc xưa. Hiện tại cô mới biết được anh sung mãnh đến mức nào, anh vẫn có thể dày vò đến nỗi cô ngủ một giấc đến trưa rồi tự mình đi bận công việc tiếp. Hai hôm trước cũng thế, cuối tuần anh còn phải tăng ca nữa…

Cho con trai uống sữa xong thì cô liên tục gọi cho Trần Mộng Dao, nhưng ngặt một nỗi cậu ấy lại đang khóa máy. An Nhã và Trần Mộng Dao thuê chung một chỗ, cô không còn cách nào khác đành phải gọi cho An Nhã. Điện thoại kết nói thì giọng ngái ngủ của An Nhã vang lên: “A lô?”

Cô gấp gáp hỏi: “Dao Dao đâu rồi? Cậu ấy sao rồi? Tại sao lại từ chức? Điện thoại lại không liên lạc được, cậu ấy có đang ở nhà không?”

Lập tức An Nhã không còn hứng ngủ tiếp nữa, tại sao mọi người đều tâm tâm niệm niệm mà hướng về Trần Mộng Dao?

Mộng đẹp của cô ta bị làm phiền nhưng Ôn Ngôn không hề nói một câu xin lỗi. Ngữ khí của cô ta cứng nhắc thêm vài phần: “Cô ấy dọn đi rồi, chắc là về nhà mẹ để ở rồi. Lúc cô ấy rời đi cũng không có nói với tôi.”

Một loạt điều xảy ra khiến Ôn Ngôn ý thức được là chắc chắn đã có chuyện nghiêm trọng: “Tại sao cậu ấy lại dọn đi? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Ở đầu dây bên kia, An Nhã im lặng một lúc rồi nói: “Cô đi hỏi cô ấy đi, tôi không tiện nói. Chiều nay tôi còn phải đi làm nữa, cúp máy đây.”

Cuộc gọi bị kết thúc ngang nên Ôn Ngôn đã suy đoán được là chắc chắn chuyện này có liên quan đến An Nhã, cô dẫn theo con trai đến nhà Giang Linh. Giang Linh vừa thấy cô đã có chút ngạc nhiên: “Mới sáng sớm thì Kính Thiếu Khanh đã gọi điện tới hỏi Dao Dao, bây giờ đến cháu cũng mang theo con trai đến tìm nó, xảy ra chuyện gì sao?”

Ôn Ngôn có một dự cảm xấu, chẳng lẽ chuyện này còn liên quan đến Kính Thiếu Khanh nữa ư?

Cô nói vài câu có lệ rồi bước vào phòng của Trần Mộng Dao.

Trần Mộng Dao chưa ngủ đang nằm trên giường như một khối thi thể không cảm xúc, hai mắt của cậu ấy khóc sưng như hạch đào, trên trán còn có vết thương đáng sợ đã được xử lý!

Cô hít sâu một hơi rồi ngồi xuống cạnh giường: “Dao Dao, cậu sao rồi? Ai gây ra vết thương trên trán cậu vậy? Có biết là cậu đã làm mình sợ chết khiếp không?”

Trần Mộng Dao hít hít mũi, cô sợ Ôn Ngôn sẽ tìm An Nhã nên nói dối: “Không có gì, mình không cần thận vấp ngã. An Nhã và Kính Thiếu Khanh lên giường với nhau rồi. Bây giờ mình vừa nghĩ đến chuyện của tối qua lại thấy kinh tởm. Mình còn tưởng An Nhã tắt máy, không về nhà là do gặp phải chuyện không hay, mình còn vội vã chạy đi nhờ Kính Thiếu Khanh giúp đỡ nhưng kết quả lại phải nhìn thấy loại chuyện như vậy, mình cảm thấy thật buồn nôn…”

Ôn Ngôn như thể bị sét đánh trúng, cô sững người một lúc lâu mới mở miệng được: “Tại sao lại như vậy? Mình cảm thấy Kính Thiếu Khanh không phải loại người như thế. Anh ấy tùy tiện qua lại với người phụ nữ khác cũng không thể nào là An Nhã được… Nhất định có hiểu lầm gì ở đây. Còn nói là hôm nay cậu sẽ tìm anh ấy làm lành, nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy…

cậu nói chuyện với anh ấy chưa?”

Trần Mộng Dao lắc lắc đầu: “Còn có gì để nói chứ? Mình nhìn thấy tận mắt, lúc đó anh ấy đã say bí tỉ và chỉ có An Nhã ở đó dọn dẹp nhà cửa cho anh ấy. Mình cũng đâu phải một cô nhóc không biết gì, nội y của An Nhã còn nằm trên nền nhà trong phòng ngủ của anh, mình vừa nhìn thôi đã biết xảy ra chuyện gì rồi!”

Thật tình Ôn Ngôn cũng không biết nên an ủi cô thế nào, bởi vì cô không biết rõ tình hình cụ thể lúc đó ra sao. Cô không thể buộc tội An Nhã lợi dụng lúc người khác gặp nạn được, nhưng thật sự bản chất của chuyện này đã ác liệt đến cực điểm rồi.

Có thể vì cảm thấy bầu không khí quá trầm trọng nên Trần Mộng Dao ráng nở nụ cười rồi vươn tay vuốt vuốt chiếc má bầu bĩnh của Tiểu Đoàn Tử: “Hiếm khi cậu mới mang con đến tìm mình, sao mắt cậu sưng thế? Cãi nhau với Mục Đình Sâm à?

Anh ta vẫn không chịu cho cậu đi làm sao?”

Ôn Ngôn lắc đầu nhưng không nói gì. So với hiện trạng của Trần Mộng Dao thì chút mâu thuẫn của cô và Mục Đình Sâm chẳng đáng là gì cả.

Mất một lúc lâu cô mới hỏi: “Vậy bây giờ cậu định như thế nào?”

Trần Mộng Dao hít vào một hơi, có chút vô lực: “Đi tới đâu hay tới đó, bây giờ mình không còn là ma mới trong giới thiết kế nữa. Mình có tác phẩm tốt nên có đi đến công ty nào cũng sẽ có đãi ngộ tốt thôi. Hiện tại mình chỉ muốn thoát ly khỏi mọi thứ, mình không muốn nhìn thấy An Nhã, không muốn nhìn thấy Kính Thiếu Khanh nữa. Mình phải đốt bỏ toàn bộ của quá khứ rồi tiếp tục đứng lên mà bắt đầu lại từ đầu. Mình không sao đâu Tiểu Ngôn, chỉ là mình đã nhìn nhầm người mà thôi. An Nhã đã cố tình làm vậy, tối hôm qua mình và An Nhã đã nói chuyện rồi nhưng chính vì vậy mới cảm thấy ghê tởm.”

Ôn Ngôn đang vô cùng đau lòng, rõ ràng khi xưa An Nhã là một cô gái đơn thuần, không ngờ sau này lại trở thành người như vậy. Suốt quãng thời gian từ lúc còn ở tiệm bánh đến thời điểm này, cô đều cho là cô ta đã cùng họ trải qua thử thách nên có thể xem là bạn tốt. Thật không ngờ, câu nói “phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân” lại ấn chứng trên người các cô.

Thẳng đến khi Mục Đình Sâm trở về nhà đã là buổi chiều, lúc này Ôn Ngôn mới quay về Mục trạch.

Cô vừa bước vào cửa mới phát hiện Mục Đình Sâm đã về đến nhà trước cô. Anh nhìn vẻ mặt xuống tinh thần của Ôn Ngôn bèn đi đến bế Tiểu Đoàn Tử qua: “Sao vậy? Em dẫn con đi đâu thế?”

Cô thần thần bí bí kéo cô anh lên phòng ngủ, nói hết việc giữa Kính Thiếu Khanh và An Nhã: “Anh thấy chuyện này như thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK