Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Ngôn không tin Trần Mộng Dao không có chút vui mừng nào: “Trước là ai nói phải đi tìm Kính Thiếu Khanh hòa hợp lại?

Bị An Nhã một làm rối lên mới bị trễ như vậy, bây giờ biết chuyện gì cũng không có, cậu còn không nắm chặt? Hay đợi một người phụ nữ khác nữa tới làm rối ren lên? Đứa trẻ của mình cũng sinh rồi, cậu bên đó còn không có động tĩnh, mình còn muốn cậu mau mau cùng Kính Thiếu Khanh sinh con gái để hai chúng ta kết thông gia.”

Trần Mộng Dao cười nói: “Cậu bót đi, ngưỡng cửa của Mục gia cao, vậy có phải mình trèo cao rồi hay không? Chuyện không dễ đâu, bảo con trai cậu chờ đi! Lúc ấy chỉ là mình xúc động trong chốc lát, bây giờ tĩnh táo lại, ai nói mình muốn đi tìm Kính Thiếu Khanh hòa hợp? Mình phải dè đặt, con gái mà… Được rồi, mình không trò chuyện với cậu nữa, hôm nay cuối cùng tông giám đốc cũng giao việc cho mình rồi, mình tăng ca đây, không có thời gian cùng cậu trò chuyện nữa, quay về nói chuyện sau.”

Cúp điện thoại, Ôn Ngôn nhìn Tiểu Đoàn Tử lầm bẩm: “Chờ thì chờ, chúng ta là đàn ông, chờ được, lớn hơn chừng mười mấy tuổi cũng không sao có đúng hay không? Dáng dấp dì Dao Dao của con với chú Kính cũng không tệ, sinh con gái nhất định xinh đẹp, chúng ta chờ là được.”

Tiểu Đoàn Tử không hiểu gì cả, thậm chí còn đang mút tay, Ôn Ngôn không còn gì để nói: “Con thật đúng là, chưa lớn, phiền não gì cũng không có, bố con bỏ lại chúng ta tự đi ăn ngon rồi, chờ bố con trở lại, con bảo bố con ôm con, không được dày vò mẹ nữa có được hay không?”

Đột nhiên Lâm quản gia vội vã vào cửa, nhìn thấy Ôn Ngôn trong phòng khách, thần sắc ông hơi động: “Thiếu gia không có ở đây sao?”

Ôn Ngôn gật đầu một cái: “Không có ở đây ạ, đi ra ăn cơm rồi, có chuyện gì thì chú trực tiếp gọi điện thoại cho anh ấy.”

Lâm quản gia đáp một tiếng rồi đi như gió bay, Ôn Ngôn có chút kinh ngạc, tuổi tác Lâm quản gia không nhỏ, hành động còn nhanh nhẹn như vậy, thật không sợ đau lưng sao?

Má Lưu nhìn hướng Lâm quản gia rời đi lộ ra nụ cười say mê: “Đã chừng tuổi này rồi, vẫn còn có thể nhanh nhẹn như vậy, sống lưng thật sự dẻo dai…”

Ôn Ngôn không nhịn được cười nói: “Má Lưu, má thật đặc biệt chú ý điểm này nha.”

Trên mặt má Lưu xuất hiện thẹn thùng đáng nghỉ: “Nói cái gì vậy? Cái này có thể giỡn sao con, cũng có tuôi rồi, má cần thể diện.”

Giữa Ôn Ngôn và má Lưu sớm đã không kiêng ky trò chuyện đề tài riêng tư: “Chao ôi, với con má còn ngượng ngùng gì? Da mặt con cũng dày rồi, má còn xấu hỗ với con. Con nhớ không lầm má và chú Lâm cũng không có bạn già, hai người lại cùng nhau làm việc nhiều năm như vậy, rất thích hợp để bầu bạn, biết gốc tích, lại hiểu lẫn nhau, con tán thành cả hai tay.”

Má Lưu không kìm được: “Nói bừa! Con mang tiểu thiếu gia đi ngủ trước đi, thiếu gia chắc về khá muộn, không cần chờ cậu ấy. Tiểu thiếu gia bây giờ không chịu ngủ một mình trong phòng trẻ, má dọn dẹp đồ vật bên trong một chút rồi đi tắm một cái.”

Thấy má Lưu xấu hổ, Ôn Ngôn cũng không nói tiếp nữa, ôm Tiểu Đoàn Tử trở về phòng ngủ. Cậu nhóc này đã ngủ cùng cô và Mục Đình Sâm liên tục mấy đêm, chỉ cần ngủ chung thì nửa đêm cậu nhóc này sẽ không đòi uống sữa, liên tục ngủ ngon cả đêm, cô cũng vô cùng kinh ngạc.

Mãi đến hơn mười một giò tối, Mục Đình Sâm mới mang cả người mùi rượu về nhà. Ôn Ngôn ngủ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy trên mặt bị người hôn một cái, cô mở mắt ra nhìn, xác nhận là Mục Đình Sâm, mới mở miệng hỏi: “Sao trễ như vậy mới trở về?”

Trong bóng tối, thân ảnh Mục Đình Sâm cao lớn thoáng qua đi vào phòng tắm: “Ừ, thỉnh thoảng như vậy mà thôi.”

Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên, Ôn Ngôn không ngủ được, ngồi dậy nghịch điện thoại. Tiểu Đoàn Tử bên cạnh ngủ say sưa, tư thế ngủ quái lạ đủ loại, cũng bởi vì như vậy, cho nên người nho nhỏ mới chiếm chỗ như thế.

Chờ Mục Đình Sâm tắm xong đi ra, nhìn thấy cô ngồi, anh thoáng ngắn ra: “Sao thế, em không ngủ được?”

Cô nhìn anh một cái, tiếp tục nghịch điện thoại: “Vâng, chờ lát nữa ngủ tiếp, em và Tiểu Đoàn Tử ngủ tương đối sớm, vào lúc này nửa giấc tỉnh lại không sao buồn ngủ nữa, tính toán thời gian Tiểu Đoàn Tử nên bú sữa mẹ rồi, ngủ quá sớm thằng bé sẽ không ngủ tới buổi sáng. Đúng rồi, chuyện An Nhã và Kính Thiếu Khanh kia rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao An Nhã lại làm mọi chuyện hoàn mỹ không dấu vết như thế được? Thật sự là mang thai sao, bố đứa bé là ai?”

Mục Đình Sâm lắc đầu một cái: “Không biết, Thiếu Khanh nói cậu ấy hỏi rồi, An Nhã không chịu nói. Bất kể đứa trẻ là của ai, không phải của Thiếu Khanh là được. Đêm hôm đó là An Nhã bỏ thuốc cho Thiếu Khanh, cái gì cũng không xảy ra, cho nên em cũng yên tâm đi, đừng không có chuyện gì suốt ngày ngồi suy nghĩ.”

Đột nhiên nghĩ đến buổi tối Lâm quản gia vào cửa tìm Mục Đình Sâm, cô nói: ” Buổi tối lúc quay về chú Lâm hỏi anh có ở nhà không, em nói anh không có, chú ấy liền đi, chú ấy tìm anh có chuyện gì à? Nhìn qua thì rất gấp, em rất sợ chú ấy trật hông.”

Động tác lau tóc của Mục Đình Sâm cứng đò: “Ừ… cô và chú của em tìm được rồi. Bọn họ đi nước ngoài du lịch một vòng lớn, đoán chừng là tiền xài hết rồi, không có cách nào mới chạy về, trở về một cái liền bị người của anh tìm thấy. Hôm nay không có thời gian quản bọn họ, anh bảo Lâm thúc giam bọn họ ở khách sạn rồi, ngày mai anh sẽ đi gặp bọn họ.”

Ôn Ngôn chợt ngắng đầu nhìn anh: “Tìm thấy rồi? Không được, em cũng muốn gặp bọn họ! Em muốn hỏi bọn họ một chút tại sao ác độc như vậy, thiếu chút nữa hại chết em và Tiểu Đoàn Tử, còn hại bà nội em! Coi như không có liên hệ máu mủ, Ôn Chí Linh cũng là do bà nội em một tay nuôi lớn, hai người đó gặm tài sản của bà nội em không còn một mống, còn làm ra chuyện như vậy, ngược lại em muốn xem xem bọn họ sẽ thanh minh như thế nào!”

Mục Đình Sâm nhìn mặt Tiểu Đoàn Tử đầy khoan thai tỉnh dậy không biết làm sao: “Em nhỏ giọng một chút, đứa trẻ cũng bị đánh thức. Được, ngày mai cho em đi gặp, buổi sáng đi cùng anh, hỏi xong anh lại đi công ty. Anh biết… em sợ anh làm gì với bọn họ, yên tâm, chỉ cần em không gật đầu, anh sẽ không làm gì với bọn họ.”

Tâm tư nhỏ bị vạch trần, Ôn Ngôn có chút không được tự nhiên, xác thực cô cũng có chút lo lắng việc này, sau khi biết những gì anh đã làm, đương nhiên cô không thể nào coi anh là con cừu nhỏ hiền lành vô hại. Cô yên lặng không nói ôm lấy Tiểu Đoàn Tử bú sữa, lấy điều này che giấu bầu không khí hơi ngại ngùng.

Mục Đình Sâm nhìn ra gì đó, không thèm để ý cười đưa tay sờ sờ đầu của cô, cúi đầu đùa giỡn Tiểu Đoàn Tử: “Mau ăn đi, ăn xong rồi ngủ, tối nay cũng phải ngoan ngoãn.”

Ban đêm Tiểu Đoàn Tử không giống ban ngày tinh thần phấn chấn như vậy, ăn ăn liền ngủ. Ôn Ngôn thận trọng đặt Tiểu Đoàn Tử lên giường che kín chăn mỏng, một giây kế tiếp, cánh tay Mục Đình Sâm liền khoác ở eo cô.

Người cô mềm nhữn, thấp giọng nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, đã trễ thế này…”

Thân thể anh dán chặt vào cô, mang mùi rượu hô hấp thổi vào bên tai cô: “Không phải em không ngủ được sao? Tới đây, anh muôn em…

Ôn Ngôn có chút không được tự nhiên: “Tiểu Đoàn Tử còn ở đây, đừng như vậy, anh uống rượu…” Chỉ cần cần uống rượu, cô cảm thấy trong lòng không yên tâm.

Tay Mục Đình Sâm nóng vội không chịu được thăm dò đồ ngủ của cô: “Thằng bé đang ngủ, huống chỉ đứa trẻ nhỏ như vậy biết cái gì? Anh không uống nhiều, động tác của anh nhẹ một chút, sẽ không đánh thức nó đâu. Chẳng lẽ nó chỉ cần ngủ ở đây anh phải luôn chịu đựng sao? Vậy chi bằng để cho nó ngủ một mình, khóc nháo một đêm đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK