nghiệp thôi!”
Trần Mộng Dao tay chân trở nên bất an, cô sợ Kính Thiếu Khanh sẽ đột nhiên tới đây lúc này. Lỡ như Tiểu A biết được thì “cái miệng lớn” của cô sẽ thông báo cho cả công ty vào ngày mai, rằng ai là bà chủ tương
lai của họ: “Cái mông! Tôi có gì phải sợ chứ?”
Nói xong, cô còn tiết lộ địa chỉ nhà. Mắt của Tiểu A liền sáng lên: “Vậy là thuận đường rồi! Nhà tôi ở ngay tiểu khu phía đối khu nhà của cô đây, khu nhà cô ở là khu cao cấp đó. Tôi đã nói mà, chắc chắn cô là một
gia đình tiểu tư sản!”
Trần Mộng Dao không ngờ tới mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, sao có thể như vậy được chứ? Bây giờ
cô ước gì có bọn cướp xuắt hiện rồi bắt cóc Tiểu A:
“Chuyện đó… có thể tối nay tôi không về đâu, tôi phải
qua nhà bạn rồi. Vẫn là cô tự về trước đi.”
Cô càng úp úp mở mở thì Tiểu A lại càng muốn nói chuyện với cô: “Tại sao tôi lại cảm thấy cô không muốn đi chung với tôi vậy? Cô cứ thần thần bí bí như vậy để làm gì? Cùng lắm tôi không ăn gian chỉ phí là
được mà…”
Trần Mộng Dao đột nhiên trông thấy chiếc Porsche đang từ xa tiến lại, cả người cô liền mát tự nhiên: “Tôi không phải không muốn đi chung với cô, cuối tuần chúng ta cùng nhau đi dạo phố mà, cứ quyết định vậy đi. Chiết tiệt… tại sao vẫn chưa có taxi vậy nhỉ? Chỗ
này rất dễ bắt xe mà…”
Tiểu A cũng nhìn thấy chiếc xe của Kính Thiếu Khanh, cô đưa ra một ý nghĩ táo bạo: “Cô nói thử xem… hay là chúng ta nhờ Kính tổng chở chúng ta về, chắc anh
ấy sẽ đồng ý mà nhï2”
Trong đầu Trần Mộng Dao “ong” một tiếng, không lẽ
cô bị bại lộ rồi sao?
Xe của Kính Thiếu Khanh rất nhanh đã dừng ở trước
mặt hai cô, anh hạ kính xe xuống rồi cười hỏi: “Chưa bắt được xe sao? Tôi chở hai cô về nhé, cô gái đi muộn một mình không an toàn đâu.” Lúc nói những lời
này anh cố tình không nhìn đến Trần Mộng Dao.
Tiểu A cảm thấy có gì đó không đúng, cô lộ ra nụ cười
hoa sỉ: “Được được được, Kính tổng thật tốt bụng!”
Vậy mà chưa bị lộ sao? Trần Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là người đàn ông của cô diễn giỏi, giả bộ mà không để lộ bất kỳ manh mối nào. Cô vô cùng phối hợp với anh mà để lộ ra vẻ mặt ngượng
ngùng: “Vậy thật ngại quá…”
Kính Thiếu Khanh liếc nhìn cô đầy ẩn ý: “Lên xe đi.”
Cô theo thói quen ngồi vào vị trí phó lái, càng theo thói quen mà tháo đôi giày cao gót ra rồi gác chân lên ghế ngồi.
Tiểu A ngồi ở dãy ghế sau nhìn thấy một màn này
muốn rớt cả mắt ra ngoài, nhưng cô lại không dám lên
tiếng nói thẳng. Bây giờ cô không còn tâm trạng chiêm
ngưỡng siêu xe nữa mà chỉ nói đùa để nhắc khéo: “Kính tổng… anh nói xem… vợ của anh có để ý việc
anh cho một cô gái khác ở ghế phó không?”
Kính Thiếu Khanh trầm ngâm một lúc: “Có đấy.”
Tiểu A cười khổ nhìn chằm chằm Trần Mộng Dao:
“Mộng Dao… hay là cô xuống dãy sau ngồi đi?”
Trần Mộng Dao xua tay một cách hào sảng: “Không
cần, không sao đâu.”
Tiểu A sắp sụp đổ đến nơi: “Vậy cô… có nên mang
giày lại không?”
Trần Mộng Dao hơi khựng lại: “Chân tôi có mùi hả? Sao tôi không ngửi thấy gì hết vậy? Kính Thiếu
Khanh, có mùi không?”
Kính Thiếu Khanh sắp nhịn không được cười: “Không
có. Không sao đâu, cứ thoải mái đi.”
Tiểu A cũng không dám lên tiếng nữa, cô chỉ nhìn bộ
dáng khù khờ của Trần Mộng Dao… không chỉ ngồi ở
vị trí phó lái của sếp mà còn tháo cả giày, gọi thẳng tên của sếp. Cô hết cách cứu cái đồ ngốc này rồi… cho dù trước đây cô có quen biết với Kính Thiếu Khanh thì làm vậy chẳng khác nào tự tìm cái chết. Quá tùy ý rồi! Chưa kể ở công ty thì Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh cũng không thân thiết với nhau lắm, không hề giống như từng quen biết nhau… nói không chừng lần này Trần Mộng Dao châm lửa tự thiêu thật!
Sau khi đưa Tiểu A đến trước của tiểu khu và nói lời tạm biệt, Trần Mộng Dao mới thở dài một hơi: “Mệt chết em rồi. Mỗi ngày phải tăng ca rồi còn phải đóng kịch. Kỹ năng diễn xuất của anh không tồi, em cho
anh một like.”
Kính Thiếu Khanh nhìn cô một cái: “Còn kỹ năng diễn
xuất của em quá tệ, ban nãy có chút quá tùy ý rồi.”
Trần Mộng Dao mới nhận ra ý của anh đang nói là gì, cô ấm ức: “Người ta từng nói xe chính là ngôi nhà thứ hai mà, ở trong nhà thì tự nhiên sẽ thả lỏng thôi. Em
mang giày cao gót cả ngày mệt muốn chết rồi, nếu không tháo ra chắc phế luôn rồi!”
Vừa dứt lời, điện thoại cô đã nhận được tin nhắn từ Tiểu A gửi tới: “Cô điên rồi hả? Cho dù trước đây có quen biết với Kính tổng thì cũng đừng tùy tiện như vậy chứ? Người ta là chậu đã có bông, cô ngồi ở ghế phó đã đành, còn tháo giày rồi gọi thẳng tên người ta, cô không muốn đi làm nữa hả? Ngoài mặt người ta không tính toán thôi, lỡ như trong lòng anh ấy rất để tâm chuyện này thì sao? Lỡ sếp cho cô mang dép nhỏ rời công ty thì không hay đâu, cái đồ ngốc này!”
Sau khi đọc xong tin nhắn, Trần Mộng Dao cười nắc nẻ: “Tiểu A quá tốt bụng rồi, cô ấy sợ anh đuổi em. Mà quan trọng là anh cũng đâu dám đuỏi em đâu!”
Kính Thiếu Khanh không còn gì để nói, ý trời trên khóe môi anh vẫn chưa rút đi. Đối với anh mà nói “hạnh phúc” chính là đơn giản như vậy, chỉ cần người mình yêu ở bên cạnh và được cưng chiều cô như một công chúa, để cô muốn làm gì thì làm.
Một lúc sau, Trần Mộng Dao mới định thần lại: “Sau anh không đưa em về nhà? Nhà em ở ngay đối diện khu nhà của Tiểu A mà, tối nay anh còn muốn đưa em đi đâu nữa? Em sắp mệt chết rồi, anh cũng vừa tăng ca xong, anh không thấy mệt sao? Tha cho em có được không?”