Rõ ràng là thân phận không khác biệt lắm, Diệp Quân Tước là em trai cùng bố khác mẹ với Mục Đình Sâm, Khương Nghiên Nghiên em gái cùng mẹ khác bồ với cô, về phần tại sao có thể “đối đãi khác biệt” như vậy, có lẽ là bởi vì có người biết dừng lại, có người vẫn chấp mê bắt ngộ đi.
Con người đều sẽ phạm sai lầm, có một số người đáng được tha thứ, có một số người, không xứng.
Tổn thương mà Khương Nghiên Nghiên mang cho Trần Mộng Dao không cách nào xóa bỏ được, chuyện đó làm Ôn Ngôn vẫn luôn có khúc mắc, mặc dù chuyện đó cũng liên quan đến Diệp Quân Tước, nhưng là trên thái độ, vẫn là trách nhiệm Khương Nghiên Nghiên lớn hơn, dự tính ban đầu của Diệp Quân Tước là không làm tổn thương Trần Mộng Dao.
Còn có nguyên nhân nữa, đó chính Diệp Quân Tước làm việc mặc dù cực đoan, nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân, thân phận của anh ta là con riêng, không có khả năng không có hiềm khích với Mục Đình Sâm.
Nhưng Ôn Ngôn và Khương Nghiên Nghiên, vốn dĩ có thể phòng ngừa tranh chấp.
Coi như Mục Đình Sâm không trêu vào Khương Nghiên Nghiên, cũng không có nghĩa là mọi chuyện sau này không xảy ra, có nhiều thứ là mệnh só, không nói rõ được.
Đến phòng bệnh bệnh viện, Ôn Ngôn đặt hoa quả mua lúc trên đường vào tủ đầu giường: “Chú Lâm, chú cảm thấy sao rồi? Bị thương thế nào? Có nghiêm trọng không?”
Bình thường Lâm quản gia nhìn vẫn là thần thái sáng láng, vừa ngã xuống, đã nhìn ra dấu hiệu của tuổi già, ông nằm ở trên giường nhìn qua vô cùng yếu ơn, mu bàn tay còn ghim kim đang truyền dịch: “Không nghiêm trọng, không chết được, chỉ là cảm thấy người hơi yếu ớt.”
Mục Đình Sâm chần chừ mở miệng nói: “Chú Lâm, hay là chú về hưu đi? Chú đến tuổi này cũng nên an hưởng tuổi già rồi.”
Ôn Ngôn hơi kinh ngạc, không rõ tại sao Mục Đình Sâm lại đưa ra yêu cấu đó ngay lúc này, đối với Lâm quản gia mà nói chưa chắc là chuyện tốt đi?
Quả nhiên, Lâm quản gia tưởng rằng mình làm sai cái gì, giãy dụa muốn ngồi xuống: “Thiếu gia, là sai lầm của tôi, lúc Kỷ Thừa Hoằng tới tôi không ở nhà, sau này tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm nữa!”
Mục Đình Sâm vội vàng tiến lên đỡ lấy ông: “Chú Lâm, tôi có ý đó, cũng không phải đang trách chú, chẳng qua là cảm thấy chú vì Mục gia, vì tôi nhiều năm như vậy, cũng mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi.
Tôi sẽ cho chú một chỗ tòa nhà dưỡng lão, còn có yêu cầu gì chú cứ việc nói.
Không phải là do Kỷ Thừa Hoằng đến chú không có ở nhà, là anh ta biết chú không ở nhà mới đến.
Chuyện này không liên quan đến chú.”
Lâm quản gia nhẹ nhàng thở ra: “Tôi không sao, tôi còn có thể làm thêm mấy năm, tôi cảm giác cơ thể tôi cũng không tệ lắm, nếu đột nhiên rảnh rỗi, ngược lại cảm thấy còn cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa.
Tôi ở Mục trạch nhiều năm như vậy, sớm đã thành thói quen.
Chờ đến ngày thực sự không làm được nữa, tôi sẽ chủ động xin về hưu.”
Mục Đình Sâm có chút khó khăn, Ôn Ngôn thấy thế khuyên: “Mục Đình Sâm, theo chú Lâm đi, mọi người cùng sinh sống nhiều năm như vậy, chú Lâm đi, chú ấy không quen, chúng ta cũng không quen.”
Mục Đình Sâm không có tiếp tục nữa: “Được rồi, nếu như có thể, chú Lâm sau này chú dưỡng lão ở ngay Mục trạch đi, thế này, liền không cần rời đi, chờ đến khi chú trăm tuổi, tôi sẽ lo hậu sự cho chú.”
Từ trước đến nay Lâm quản gia nghiêm túc không nói nhiều đột nhiên cười, trong nụ cười ẩn chứa bao nhiêu cảm xúc, trong khóe mắt đụng ngầu hình như xuất hiện thứ gì đó lấp lánh, giếng như nước mắt, lại không giống: “Ha ha, tên nhóc nhà cậu, đang trù yêu tôi chết sao? Không cần đến cậu lo hậu sự cho tôi, tôi chỉ là người làm cho Mục gia, không phải trưởng bối của cậu, chờ đến ngày tôi chết, tôi tự biết an bài.”
Mục Đình Sâm kéo kéo lại chăn cho Lâm quản gia: “Với tôi mà nói, chú chính là trưởng bối của tôi, tôi có thể có hôm nay, đều là một tay chú dạy ra, so với bố tôi, chú càng xứng đáng hơn ông ấy.”
Lâm quản gia thở dài: “Ông ấy vĩnh viễn là bố cậu, quá khứ qua rồi thì để qua đi, người cũng đã đi nhiều năm như vậy, không có gì là không bỏ qua được.
Tôi ở đây không sao, hai người về sớm một chút đi, hai ngày tôi có thể xuất viện rồi.
Thuộc hạ dưới tay tôi đang ra sức tìm Kỷ Thừa Hoằng, tôi sẽ thay cậu xử lý sạch sẽ, sau này, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.”
Mục Đình Sâm vô thức nhìn Ôn Ngôn, Ôn Ngôn giả vờ điềm nhiên như không có việc gì cầm quýt từ trong túi hoa quả ra: “Chú Lâm, ăn quýt đi, chắc là rất ngọt.
Mấy ngày nay chúng cháu ở tạm trang viên Diệp gia, tạm thời không dám về Mục trạch.”
Ôn Ngôn biết, người của Mục gia đều giống nhau, thủ đoạn của Mục Đình Sâm cũng không phải là từ lúc sinh ra đã có, phần lớn là nhận từ người bên cạnh, hoàn cảnh ảnh hưởng, Lâm quản gia chính là một người trong số đó, Mục Đình Sâm xem như là người Lâm quản gia tự tay dẫn dắt, cô không có cách nào dung nhập với bọn họ, chỉ có thể làm người đứng xem, giả vờ hồ đồ.
Trên đường trở về, Mục Đình Sâm lái xe, một mực trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì.
Ôn Ngôn cảm thấy bầu không khí thoáng có chút nặng nề, chủ động mở miệng tìm chủ đề trò chuyện: “Anh nói xem vì sao Kỷ Thừa Hoằng luôn là tự mình động thủ? Nếu anh ta có tiền, sao không thể tìm người thay anh ta làm? “Đặt mình vào nguy hiểm” cũng không tính là lựa chọn sáng suốt gì, không cần thận liền bị chúng ta bắt được.”
Mục Đình Sâm nghiêng đầu nhìn cô một chút: “Nghĩ theo cách khác, nếu là anh ta tìm người làm việc giúp ở bốn phía, không phải càng dễ để lại dấu vết làm chúng ta tìm thấy sao? Nếu như từ đầu tới đuôi đều là tự anh ta động thủ, như vậy chúng ta liền không thể nào tra được.
Nói thật, nhiều năm như vậy, anh ta là người duy nhất anh cảm thấy có thể thở thành đối thủ, anh ta đủ thông minh, mạch suy nghĩ cũng đầy đủ rõ ràng, anh tin là em cũng cảm nhận được, anh ta có bản lĩnh trà trộn vào Mục trạch làm thuê, cũng có bản lĩnh an toàn rời đi.
Sở thích của anh ta rất nhiều, có thể nói chuyện anh ta không biết rất ít, bất luận là phương diện buôn bán hay là phương diện khác.”
Ôn Ngôn như đang suy nghĩ điều gì: ‘Đúng vậy… anh ta từng học y, còn biết lắp thuốc nổ, năng lực phản trinh sát cũng rất mạnh, mỗi lần đều nhẹ nhàng xuất hiện tạo áp lực cho chúng ta, sau đó nhẹ nhàng rời đi, không lưu lại bất cứ manh mối gì.
Tên này rất khủng bó, anh ta không nên là thương nhân không quy củ thế này, làm chút chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng cũng có thể phát tài, còn kích thích.
Nhưng mà… Sao trước đó anh ta lại bị chúng ta vặn ngã đơn giản như vậy? Anh không cảm thấy rất dễ dàng sao? Hơn nữa còn để chúng ta dễ dàng phát hiện anh ta là người đứng sau.
Còn có người làm chứng cho anh ta là Hoàng Tam Bảo, anh ta lại đem người về nhà anh ta, còn để cho Hoàng Tam Bảo nhìn thấy ảnh của anh ta…”
Mục Đình Sâm nhíu mày: “Không thích hợp… nghe em kiểu nói này, anh cũng cảm thấy kỳ lạ.”
Hai người không tìm được kết luận hợp lí, trở lại trang viên Diệp gia, Mục Đình Sâm gọi Diệp Quân Tước vào trong đình viện, đem nghỉ ngờ của mình nói ra.
Diệp Quân Tước châm điếu thuốc, đưa hộp thuốc về phía anh: “Anh hút không?”
Mục Đình Sâm lắc đầu: “Cậu thấy thế nào?”
Diệp Quân Tước hững hờ nói: “Có gì để nghi hoặc chứ? Trăm kín thì cũng có một hở, anh ta là người, cũng không phải thần, đừng nghĩ sợ việc quá phức tạp.
Anh ta để Ôn Ngôn phát hiện động cơ của anh ta là bởi vì anh ta khinh địch, cho rằng người phụ nữ của anh là đồ đần thôi.
Về phần Hoàng Tam Bảo, tên đó là tỉnh anh, Kỷ Thừa Hoằng vốn dĩ không có ý định để anh ta còn sống xuống thuyền, là Hoàng Tam Bảo tự cứu sống bản thân.
Sau khi Hoảng Tam Bảo trở về không chỉ tránh chúng ta, mà còn tránh Kỷ Thừa Hoằng, sợ bị diệt khẩu.”.
Danh Sách Chương: