Đúng rồi, giấy chuyển nhượng của mảnh đất kia, cháu cũng mang đến, dì có thể nhìn thử xem nó là thật hay giả.” Nói rồi, anh ta cầm giấy thỏa thuận chuyển nhượng ra.
Giang Linh xem xét cần thận, xác nhận đó là thật thì mới hoàn toàn tin tưởng: “Cậu vừa mới nói… có chuyện với Dao Dao nhà chúng ta, đó là chuyện gì? Hai người lại đến với nhau sao?”
Triển Trì gật gật đầu nói: “Đúng vậy, máy ngày trước cháu bị tai nạn xe hơi, Dao Dao một mực chăm sóc cháu. Trước đó, cháu có lý do riêng nên mới chia tay với cô ấy nhưng hiện tại mọi thứ đều đã ổn vì vậy cháu muốn kết hôn với Dao Dao. Chỉ là bây giờ cô ấy chưa cho cháu một câu trả lời chắc chắn vì vậy hôm nay cháu mới đến đây thăm hỏi, không biết cô ấy đâu rồi, hay là do cháu đến sớm quá, cô ấy còn chưa dậy?”
Rốt cuộc Giang Linh cũng nở nụ cười, nói: “Đúng rồi, nó còn đang ngủ nướng đó, chúng ta nói chuyện trước, chờ một lúc nữa là nó dậy. Chuyện của các ngươi… tôi cũng không phải là không thể đồng ý, bây giờ cậu không còn là tên tiểu tử như trước kia, bây giờ cậu có thể cho Dao Dao một cuộc sống tốt đẹp, chủ yếu chính là tôi còn phải khảo nghiệm cậu, nhỡ cậu lại không quay đầu mà vứt bỏ con gái tôi một lần nữa thì sao? Kết hôn không phải trò đùa, cậu cho tôi thời gian nghĩ rõ ràng đã.”
Để thể hiện sự quyết tâm của mình, Triển Trì thẳng thắn hỏi: “Cháu biết, dì nói xem cần bao nhiêu lễ hỏi, cháu có nhà, có xe, không vay mượn, mảnh đất đang thi công kia đều đã chuẩn bị xong, sẽ chuẩn bị xây văn phòng ở đó, tiền thuê nhà hàng năm cũng không ít, chưa kể cháu còn có công ty riêng.” Ánh mắt Giang Linh lộ ra tia sáng: “Anh định dựa vào chính mình sao?
Nếu như cậu là người Mục gia thì chắc hẳn một nửa gia sản của Mục gia sẽ là của cậu đúng không? Nếu như dựa vào chính mình thì cả đời này cậu cũng không kiếm được bằng một nửa gia sản của Mục gia. Đương nhiên, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, còn về lễ hỏi… trước đây, Trần gia cũng là một gia đình giàu có, nếu không phải vì không đoán được số trời thì cũng không bị như ngày hôm nay? Vì vậy nói về mặt mũi thì không thể không có, chỉ là cậu có thể đưa bao nhiêu?”
Bà ta vô cùng khôn khéo mà để Triển Trì định giá, néu như cao hơn với dự kiến của bà ta, bà ta có thể tăng cao hơn một chút, còn nếu thấp hơn dự kiến thì bà ta có thể kéo lên, dù sao thì cũng không lỗ. Triển Trì ít nhiều cũng biết Giang Linh là người như thế nào, anh ta cũng không mắc bấy: Thế này đi, dì à, nói chuyện tiền bạc thì cũng quá tục khí, cháu thấy hiện tại hai người ở trong căn nhà cũng không được tốt lắm hay là cháu đưa gì một căn nhà. Sau khi kết hôn thì của cháu chính là của Dao Dao, không có gì khác biệt.” Ở đê đô mà có một căn nhà có giá trị thì rất là khả quan, vẫn còn rất nhiều chỗ để đánh giá cao, Giang Linh từ lâu đã không muốn ở trong ngôi nhà cho thuê này nhưng bà ta cảm thấy Triển Trì là người của Mục gia mà chỉ cho một căn nhà thì quá mức keo kiệt vì vậy bà ta nói: “Mục gia không thể keo kiệt như vậy chứ? Biết cậu sắp kết hôn thì anh trai cậu sẽ không chỉ đứng nhìn thôi đúng không?” Triển Trì hơi nhíu mày nói: “Nói thật thì cháu không có ý định dựa vào Mục gia, dựa vào anh trai cháu. Hiện tại, cháu không thể so với anh trai nhưng cũng gọi là sống giàu có, hơn nữa anh trai cháu giao cho cháu mảnh đất kia, cũng có thể nói là quà tặng trước, mà mảnh đất kia bao nhiêu tiền thì dì là người rõ ràng nhất đúng không?”
Giang Linh lờ mờ đoán được điều gì đó, nhiều năm như vậy mà không ai biết Mục gia ngoại trừ Mục Đình Sâm lấy một nửa gia sản thì kha năng không lớn.
Mục Đình Sâm có thể thào phóng mua mảnh đất kia mang đi tặng cũng coi như là không tệ rồi, mảnh đất kia có thể khiến bà ta ngay lập tức trở thành kẻ có tiền thì bà cũng đã rất hai lòng
Bà ta còn đang định đòi phòng ở mà bây giờ lại được tặng một căn nhà, hơn nữa Triển Trì làm một người trẻ tuổi vừa cố tham vọng vừa có năng lực, còn có bối cảnh gia thế, anh ta có rất nhiều giá trị để vắt kệt, suy nghĩ một chút, bà ta gật đầu:
"Tôi cũng không có ý kiến gì về chuyện này, cậu nói chuyện với Dao Dao đi, Mặt trời đều lên cao như vậy rồi mà con bó không chịu dậy, cậu ngồi ở đây,tôi đi gọi con bé"
Giang Linh đứng dậy đi vào phồng ngủ của Trần Mộng Dao, lúc này Triển Trì thở phảo một cái, trông lòng anh ta cố chút phản cảm với Giang Linh, nếu không phải vì yêu ai yêu cả đường đi thì anh ta đã sớm trở mặt.
"Cái gì? Triển Trì tới!" Giọng nói chấn kinh của Trần Mộng Dao phát ra từ phòng ngủ.
Giang Linh vỗ mông cô một cái nói: "Câm miệng, dậy nhanh lên"
Trần Mộng Dao đầu bù tóc rối ngồi dậy, sau đó tỉnh taoos lại thì cô mới đoán ra được tình cảnh trước mắt. Triển Trì đến đây tìm mẹ cô để "cầu hôn"! Không được! Làm sao cô có thể ra ngoài gặp người với bộ dạng như vậy được? Nhưng nếu muốn vào nhà vệ sinh để rửa mặt thì cũng phải đi qua phòng khách, cô làm sao có thể để Triển Trì nhìn thấy bộ dạng mặc đồ ngủ lôi thôi, lếch thếch của mình như vậy được!
Mặc dù trong quá khứ, bọn họ đã ở cùng nhau ba năm, dáng vẻ gì của nhau cũng đã nhìn thấy nhưng bọn họ chia tay cũng lâu như vậy, bây giờ làm lại từ đầu thì cũng phải có quá tình thích ứng.
Giang Linh lại thúc giục cô, cô vội vàng lao như gió vào nhà vệ sinh rửa mặt, làm cho bản thân thật chỉnh chu, nửa tiếng trôi qua, Triển Trì cũng chờ đến không kiên nhẫn, trên mặt nở nụ cười nói: “Dao Dao, bộ dạng nào của em thì anh cũng đã gặp, em không cần câu nệ như vậy đâu!” Trần Mộng Dao gượng gạo cười: “Ha ha… Cái kia, trưa này chúng ta ăn cơm cùng nhau đi! Để tôi xem nên ăn chỗ nào, hai người muốn ăn gì?” Triển Trì nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tia tính toán không dễ phát giác: “Anh đã đặt chỗ ở một nhà hàng rồi, vẫn là nhà hàng Bạch Loan Thủy, anh tin rằng dì cũng sẽ thích, nhà hàng của Kính Thiếu Khanh cũng không tệ.”