Sau đó các cô ấy thu nhỏ phạm vi lại, ánh nhìn khóa chặt trên người đàn ông đấy, người đàn ông đấy… Tiền vào hội trường là một ngày trước khi sự việc xảy ra, trong hội trường căn bản không có người nào, chỉ có người đàn ông kia, cho nên người đàn ông kia làm cái gì, không ai biết.
Khả năng là ngụy trang thành người sửa chữa, sau khi người đàn ông kia vào hội trường một lúc nguồn điện cũng ngát, camera giám sát cũng không có quay được gì.
Bởi vì hình thu lại có hạn, không nhìn hình dáng của người đàn ông kia, cho nên tạm thời chỉ có thể tra được đến đáy, trận sự có kia, có thể là An Tuyết Ly tự biên tự diễn, về phần nguyên nhân, chỉ có bản thân An Tuyết Ly rõ ràng.
Vì để tiến thêm một bước xác định, Ôn Ngôn quyết định trước tiên phải tra ra người đàn ông kia, nhất định phải có chứng cứ vô cùng xác thực, mới có thể giằng co với An Tuyết Ly, dù là chỉ có một phần ngàn cơ hội hiểu lầm, cô cũng không muốn đổ oan cho An Tuyết Ly, làm tổn thương trái tim của Mục Đình Sâm.
Chuyện này cô cũng không biết phải tra thế nào, cuối cùng là nhờ Diệp Quân Tước.
Thời điểm Ôn Ngôn trở lại Mục trạch t, sắc trời đã tối xuống, lúc thời tiết lạnh trời cũng tối sớm hơn.
Hôm nay Mục Đình Sâm về nhà sớm hơn mọi ngày, thấy cô bé Tiểu Đoàn Tử từ bên ngoài trở về, anh hỏi: “Hai người đi đâu thế? Cả ngày đều không ở nhà?”
Ôn Ngôn trong lòng có tâm sự, tâm không yên mà đáp một tiếng: “Ừ.”
Mục Đình Sâm nhíu nhíu mày, đột nhiên thay đổi ngữ điệu, có chút lạnh: “Em đưa Tiểu Đoàn Từ cho má Lưu rồi đi theo anh.”
Ôn Ngôn không chú ý tới nét mặt của anh, sau khi đặt Tiểu Đoàn Tử cuống mới theo anh lên lầu.”
Trở lại phòng ngủ, Mục Đình Sâm đóng cửa lại, thần sắt của khuân mặt tuần tú có chút phức tạp, thấp giọng nói: “Anh biết em có ý kiến với dì nhỏ của anh, em cũng chịu ủy khuất, nhưng là em không thể làm như vậy…”
Ôn Ngôn ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt không hiểu: “Cái gì?.
truyện tiên hiệp hay
Em làm cái gì?”
Anh duỗi tay ra búng vào trán cô một cái: “Còn hỏi anh?
Em mang Tiểu Đoàn Tử ra ngoài cả ngày không trở về, dì nhỏ và má Lưu náo loạn khó chịu, từ trên xuống dưới người làm nhà họ Mục đều không chào đón dì nhỏ, đến chuyện bà ấy ngã sắp xuống không dậy được cũng không ai để ý, lúc anh trở về bà ấy còn ngồi ở dưới đất đấy.
Bà ấy vì anh mới bị phế đi một chân, bây giờ bà ấy ở nhà anh gặp đãi ngộ như vậy, trong lòng anh rất khó chịu.”
Lúc này Ôn Ngôn mới hậu tri hậu giác, hèn gì lúc về không nhìn thấy An Tuyết Ly ở phòng khách, hóa ra là bị ngã, bây giờ bà ấy còn nằm trên giường.
Nhưng mà cô nghe Mục Đình Sâm Nói hình như có gì không đúng? Cô đập một cái không nặng không nhẹ vào.
ngực Mục Đình Sâm: “Anh có ý gì? Anh cho là em bảo người làm không quan tâm đến bà ấy sao? Em ác độc như vậy sao? Trước khi em ra ngoài cùng Dao Dao và Thanh Ca đều đã giao phó xong, là dì nhỏ anh huyên náo quá lợi hại, quá giày vò người khác, liên quan gì đến em?
Những người khác em không biết, đến má Lưu, dì nhỏ anh cũng hành người ta thảm như vậy, phạm vi công việc của má Lưu cũng không có chăm sóc bà ấy… Bỏ đi, người không có sao chứ?”
Mục Đình Sâm cũng không có ý trách cô: “Không sao, chỉ là hơi đau chân, anh đã mang dì đi kiểm tra, không có gì đáng ngại.
Anh cũng không nói em là có ý bảo người khác không quan tâm dì, hẳn là em biết, tất cả mọi người đều đang coi thường dì nhỏ anh, đang bắt bình vì em, em đi nói chuyện với má Lưu một chút, người làm trong nhà đều là má Lưu và chú Lâm quản, chuyện này anh xử lý không tốt, anh mà xử lý thì chuyện cũng không đơn giản nữa rồi.”
Ôn Ngôn trừng mắt liếc anh một cái: “Vừa nãy anh còn búng em một cái là có ý gì? Bạo lực gia đình sao? Anh còn muốn động thủ với em?”
Lông mày của anh nhăn lại: “Cái đó cũng gọi là bạo lực gia đình? Trong đầu em chứa cái gì đấy? Cái em đánh anh kia còn nặng hơn đi? Được rồi, anh đi xem dì nhỏ, em đi tìm má Lưu nói chuyện đi.”
Ôn Ngôn khẽ hừ một tiếng, quay người xuống lầu, gọi má Lưu vào phòng khách: “Có phải ban ngày dì nhỏ bị ngã sắp xuống không? Mục Đình Sâm nói không ai để ý tới.”
Má Lưu mờ mịt: “Có sao? Má không biết, má chỉ biết là buổi chiều thiếu gia đột nhiên về nhà, sau đó mang bà ấy đi ra ngoài một chuyến, không nghe gì đến chuyện bị ngã, bà ấy còn không biết gọi người sao? Người làm Mục gia từ trên xuống dưới nhiều như vậy, cũng không phải kẻ điếc, mặc dù má lớn tuổi, lỗ tai còn dùng được tốt đấy, bà ấy tuyệt đối không có gọi người.
Nếu con không nói, má còn không biết chuyện này.”
Nhìn má Lưu không giống như đang nói dối, Ôn Ngôn không còn gì để nói, An Tuyết Ly là đang tự biên tự diễn sao? Rõ ràng là tự mình không gọi người hỗ trợ, lại biểu hiện trước mặt Mục Đình Sâm là không có ai quan tâm mình vậy.
Theo hiểu biết của cô về má Lưu, xem như có ghét An Tuyết Ly, cũng không có khả năng ở tình huống An Tuyết Ly ngã sắp xuống mà không quan tâm, trừ phi là thật sự không biết rõ tình hình.
Ôn Ngôn không biện luận lý lẽ chuyện này với Mục Đình Sâm, nếu như sự cố hội trường là An Tuyết Ly cố ý hành động, vậy thì đến lúc có chứng cứ, nợ cũ nợ mới đều tính một thể.
Trong đêm lúc ngủ, Ôn Ngôn nằm ở trên giường nghĩ đến chuyện sự cố hội trường, đồng thời cũng đang chờ điện thoại di động kêu, chút chuyện nhỏ này, Diệp Quân Tước thật sự chuyên tâm thì hẳn là sẽ tra được nhanh thôi.
Động tác thi thoảng đưa điện thoại lên xem của cô làm Mục Đình Sâm chú ý, anh bất mãn cầm điện thoại của cô lật qua một lượt: “Em đang đợi điện thoại của ai đấy?”
Ôn Ngôn sợ anh lật đến đồ vật “Không nên nhìn”, bối rồi đoạt lại di động: “Anh làm gì đấy? Em không đợi điện thoại của ai cả, ngày mai anh có phải đến công ty không? Mau ngủ đi, đừng náo.”
Từ trước đến nay anh không có thói quen “tra xét, phương diện này hai người bọn họ đều cùng ăn ý, không “tra xét” lẫn nhau, nhưng mà là trong lòng không có quỷ, hôm nay hết lần này tới lần khác cô không giống ngày thường, làm trong lòng anh có chút không thỏa mái: “Ôn Ngôn, gan em lớn rồi? Thảm Giới không về nước, em đang chờ điện thoại của ai?”
Ôn Ngôn tức giận trợn nhìn nhìn anh một chút, xoay người đưa lưng về phía anh: “Vui buồn thất thường, đã nói em không có rồi, anh còn nhắc đến Thẩm Giới làm gì? Chẳng lẽ anh vẫn luôn nhắm vào cậu ấy?”
Mục Đình Sâm cưỡng ép xoay người cô hướng về phía anh, tìm kiếm tin tức từ ánh mắt cô.
Ôn Ngôn đưa tay đẩy anh ta: “Làm gì thế? Anh không ngủ còn không cho người khác ngủ hả?”
Anh không thích loại cảm giác không an toàn này, sắc mặt âm trầm nhìn cô chằm chằm hai giây, lập tức xoay người đặt cô ở dưới thân.
Bây giờ Ôn Ngôn cũng không có tâm tình làm chuyện này: “Hôm nay em ra ngoài cả ngày, mệt chết rồi… Đừng như: thế…”
Cô càng cự tuyệt, anh càng tức giận, cúi đầu cắn một cái không nặng không nhẹ vào môi dưới của cô.
Ôn Ngôn đau đến nhíu mày, càng dùng sức đẩy anh ra: “Anh làm gì thế? Đau chết em rồi!”
Anh kiềm hai tay cô ở hai bên, trực tiếp nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Nói, em đang đợi điện thoại của ai? Ánh mắt nhìn vào điện thoại còn nhiều hơn nhìn về phía anh, vì sao không dám để anh xem? Hả?”
Về phần tại sao, đương nhiên không thể nói, Ôn Ngôn quay mặt chỗ khác phòng phải đối mặt với anh, sợ bị nhìn ra gì đó, trước khi có kết quả, cô không thể nói cái gì cả: “Không có, anh đừng nghỉ thần nghi quỷ như thế, suốt ngày em đều ở dưới mí mắt của anh, em còn có thể làm gì? Anh cầm tay em đau quá, buông ra.”.
Danh Sách Chương: