Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Ngôn có chút mê man: “Phải làm sao bây giờ? Hiện tại tôi định gọi điện cho Dao Dao nói cho cậu ấy biết sự thật? Như vậy có phải quá tàn nhãn không?” Mục Đình Sâm bị cô làm cho nghẹn lại không nói nên lời, cười đáp lại: “Ha… Đúng vậy, thật tàn nhẫn.

“Nếu là tìm anh rể em thì em tự đi nói là được rồi, tìm chị làm gì?”, Ninh Thần không hiểu, hỏi.

Ninh Ngọc Lâm cười hề hề nói: “Người ta chẳng bảo lời thì thầm bên gối dễ nghe còn gì. Nếu em mà đi tìm thẳng anh rể, nhỡ anh ấy không nhận lời thì em ngại lắm. Nếu em đi tìm chị, sau đấy chị thì thầm bên gối với anh rể, anh rể chịu sao nổi, chắc chắn là sẽ giúp em rồi”.

Câu nói này làm Ninh Thần đỏ mặt, tim đập nhanh, không khỏi giơ tay lên: “Nói linh tinh cái gì đấy! Thì thầm bên gối cái gì, suốt ngày chỉ biết đoán mò linh tinh!”

Ninh Ngọc Lâm ôm đầu nói: “Em cũng có nói gì sai đâu, hai người vợ chồng bao lâu rồi, sao vẫn còn xấu hổ thế”.

Lúc này Hoắc Khải lại gần, cười nói: “Được rồi, đừng có ở đấy mà diễn kịch nữa. Lần sau muốn nhờ vả gì thì nói thẳng, giúp được anh nhất định sẽ giúp, không giúp được thì tìm chị em cũng vô dụng”.

Hơn một giờ, cuộc họp kết thúc, khi Mục Đình Sâm trở lại văn phòng, Ôn Ngôn vẫn còn ở đó, thấy cô cầm điện thoại chần chừ như trước, anh có chút đau đầu: “Lấy ra vẻ tàn nhẫn như em đối với tôi được không?” Cô mờ mịt nhìn anh: “Tôi tàn nhẫn với anh… như thế nào?” Anh không nói lời nào, tiện tay anh rút điều thuốc lá ra, nhưng không châm lửa, chỉ đưa lên đầu mũi ngửi, sau đó dùng ngón tay chơi đùa. Đúng vậy, cô đối với mọi người đều không quả quyết như thế, không đành lòng như thế, duy tàn nhẫn với mình anh. Anh đã được lĩnh hội rõ ràng, nhưng cô lại không biết điều đó.



Sau khi cân nhắc một hồi, cô thận trọng nói: “Anh…

anh có thể làm người tốt làm tới cùng không? Bây giờ anh đã tra ra được, có cách nào để cho Dao Dao không biết được không, lại làm cho Triển Trì vào Dao Dao hoà hợp không được?” Anh đưa điều thuốc vào miệng, nhiều thêm hai phần mê hoặc, vẫn không châm thuốc như cũ: “Có, đi giết Triển Trì đi.” Cô biết anh đang nói đùa, anh sẽ không thật sự làm như vậy: “Tôi nói thật đấy… Tôi không còn cách nào cả. Dao Dao đã rất đáng thương rồi.” Anh im lặng một lúc: “Đến tìm mẹ của Trần Mộng Dao, tìm giấy chứng nhận quyền sở hữu mảnh đất trống đó, sau đó bỏ tiền ra mua.” Nhất thời hai mắt Ôn Ngôn sáng lên: “Đúng vậy, chỉ cần chúng ta mua đất lại, Triển Trì sẽ không có cách nào khác, không thể không từ bỏ tòa nhà đang xây dở, anh ta sẽ không thể nào tìm anh ký hợp đồng.

Bằng cách này, Dao Dao đối với anh ta sẽ không còn giá trị lợi dụng.” Anh suy tư vài giây, sau đó lắc đầu: “Không ổn lắm.

“Hoàng Kiệt Hảo không đề ra cho cậu ý kiến gì à?”, Hoắc Khải hỏi.

“Có mấy lần đưa ra ý kiến, cũng thực hiện rồi, nhưng mà hiệu quả hơi chậm”, Ninh Ngọc Lâm nói: “Anh cũng biết đấy, cái lão Hoàng đấy bây giờ chỉ một lòng muốn tạo được thương hiệu, gấp không chịu được. Tiền kiếm được trong mấy tháng này đều đập vào đó hết. Em biết là dục tốc bất đạt, nhưng ông chủ đã hạ lệnh rồi, chỉ có thể cố mà làm thôi. Em cũng hết cách rồi mới làm phiền đến anh”.

“Đốt cháy giai đoạn không nhất thiết là chuyện xấu, chỉ có điều nếu cậu đã có đội nhóm của mình rồi thì vẫn nên đứng ở góc độ của đội mà suy ngẫm vấn đề thì hơn. Cứ dựa vào bên ngoài như thế không phải là kế sách dài lâu, hiểu không? Nhất là Hoàng Kiệt Hảo, anh ta là một người rất có tiềm lực, chỉ là tư tưởng có hơi bị cứng nhắc. Nếu Anh lắc đầu: “Tôi không chắc. Nếu Triển Trì thực sự không có tiền mua đất, cậu ta mới phải dùng cách này tiếp cận Trần Mộng Dao để đạt được mục đích, vậy cậu ta tuyệt đối sẽ từ đó tiệt đồ(*) mua nhà trước cậu ta một bước, nếu như vậy, tại sao cậu ta lại sử dụng một cách chậm chạp và ngu ngốc như vậy, đây không phải là tác phong của cậu ta, trừ khi tiếp cận Trần Mọng Dao là mục đích chính, mà đất thì có hay không cũng được. Còn có một loại khả năng, cậu ta đang chó cùng rứt giậu, đang đánh cược, cố gắng để có được Trần Mộng Dao trước tôi.” (*) là một thuật ngữ trong đánh mạt Chược, hiểu rộng ra là đoạt mắt vận may của người khác, vào lúc một người sắp thành công thì bị người khác đoạt mất thắng lợi Tháy thế nào cũng là về sau có khả năng lớn hơn, một người có mục đích rõ ràng như vậy làm sao có thể đặt tình yêu trên hết? Nếu Triển Trì thích Trần Mộng Dao, sẽ không hại gia đình người cậu ấy tan cửa nát nhà, anh ta chỉ có thể là đang đặt cược! Ôn Ngôn trở nên căng thẳng: “Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giò? Anh ta sẽ làm gì với Dao Dao?” Dáng vẻ đáng thương vì lo lắng cho người khác của cô khiến anh nhớ đến câu nói “một lần mang thai ba năm ngớ ngắn”, mọi việc đơn giản như vậy mà cô cũng không nghĩ ra sao? Anh vô thức nhìn qua cánh cửa, xác nhận không có ai tới gần, sau đó hơi trầm giọng nói đùa: “Đàn ông ôm nữ nhân vì mục đích gì? Em cảm thấy cậu ta sẽ như thế nào?” Anh đã nói rõ ràng như vậy, nếu cô không nữa thì cô thật sự là ngốc rồi, cô không khỏi đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn anh.

Anh rất hài lòng với phản ứng của cô, sau đó nói: “Đừng nghĩ lệch, thời này rất phát triển. sau khi phát sinh quan hệ cũng không thể quyết định cái gì, muốn cho Trần Mộng Dao mang thai, vận khí vô cùng tốt thì cũng phải một tháng mới nhìn thấy hiệu quả. Rất có thể là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng. Cuộc hôn nhân chớp nhoáng có chút khoa trương, nhưng đối với một người như Triển Trì mà nói, cậu ta làm được, mảnh đất đó có thể mang lại cho cậu ta nguồn lợi vô tận, còn có công trình đang dang dở trên đất mà cậu ta đã dày công vun đắp. Cậu ta rất cố găng để trở mình không phải chỉ để chống lại tôi sao? Không có tiền đồ, không có sức, cậu ta dùng cái gì đấu với tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK