Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sắc mặt Mục Đình Sâm hơi đổi một chút: *Ý em là dì nhỏ của anh ra tay với Diệp Quân Tước? Đừng đùa nữa, em cũng không phải không biết, tố chất cơ thể của bà ấy không tốt như vậy, coi như là bà ấy lành lặn hoàn toàn, chưa hẳn có thể toàn thân trở ra, trăm phần trăm sẽ bị Diệp Quân Tước đánh trả.”
Ôn Ngôn không dám nói thêm cái gì: ‘Em không có ý khác, chỉ là thuận miệng nói mà thôi… Đi ngủ trước đi, khá muộn rồi, ngày mai lại tiếp tục tìm, chắc chắn sẽ có tin tức.”
Sau khi tắt đèn, phòng lâm vào một vùng tối tăm.

Mục Đình Sâm nghiêng người đưa lưng về phía Ôn Ngôn, Ôn Ngôn không nhìn tháy biểu cảm của anh, cũng không biết anh mất ngủ cả đêm.

Chẳng lẽ chuyện chân của An Tuyết Ly cũng là lừa anh sao? Chân bà có phải là không phải bị phế hay không? Tắt cả mọi thứ bà làm là vì cái gì? Anh luôn chờ mong tình thân, tại sao lại trở nên nặng nề như vậy? Trong ký ức sâu thẳm, án tượng của anh với An Tuyết Ly dần dần mơ hò, chỉ có một điểm, An Tuyết Ly đối với anh vô cùng tốt, anh vẫn nhớ rõ như cũ.

Nhiều năm trước số lần tiếp xúc không nhiều, lại có thể để cho anh án tượng sâu như vậy, chuyện này thật làm anh cảm thấy khó hiểu.

Nếu như người hãm hại Diệp Quân Tước thật sự là An Tuyết Ly, như vậy cũng là vì anh, sợ thân phận Diệp Quân Tước là con riêng Mục gia uy hiếp đến anh, như vậy mục tiêu kế tiếp, sẽ là Ôn Ngôn sao? An Tuyết Ly vẫn luôn cho.


rằng Diệp Quân Tước và Ôn Ngôn đều muốn hại anh, nghĩ đến chuyện này, anh không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Sáng sớm hôm sau, lúc Ôn Ngôn rời giường, không nhìn thấy bóng người Mục Đình Sâm.

Cô xuống lầu tìm kiếm, hỏi má Lưu mới biết, sáng sớm Mục Đình Sâm đã đi ra ngoài.

Cô cho là anh đi tìm An Tuyết Ly, cũng không hỏi nhiều lắm, mặc quần áo tử tế cho Tiểu Đoàn Tử, nên làm gì thì làm cái đó.

Một bên khác, Mục Đình Sâm đi đến bệnh viện An Tuyết Ly đã ở trước đó.

Dừng ở bên ngoài bệnh viện một hồi lâu, hút hơn nửa bao thuốc, anh mới đi vào.

Có lẽ là bởi vì tâm tình nặng nề, đến cả bước đi cũng nặng nề lên không ít.

Anh tìm tới bác sĩ phụ trách An Tuyết Ly trước đó, anh đóng cửa lại, ngồi đối diện bác sĩ.

Bác sĩ không ngẳng đầu, theo quán tính nói: “Đưa đơn đăng ký cho tôi.”
Đương nhiên Mục Đình Sâm không có đơn đăng ký, anh không phải đến khám bệnh.

Không nghe thấy động tĩnh, lúc này bác sĩ mới ngắng đầu lên nhìn về phía Mục Đình Sâm: “Ây… Mục tiên sinh? Ngài bị thương ở đâu thế?”
Sắc mặt Mục Đình Sâm không đổi nói: “Không có, tôi tới để hỏi vấn đề chân của dì nhỏ tôi là thé nào… Tốt nhất là ông nghĩ kỹ rồi hãng nói.”
Ánh mát bác sĩ né tránh, không được tự nhiên đẩy kính mắt trên sống mũi: “Chuyện đó… Mục tiên sinh, ngài có ý gì? Vấn đề chính là như vậy, không phải đã nói rõ rồi sao?

Trước đó tôi đã nói hết các vấn đề cho anh rồi, nửa tháng nữa lại phải đến kiểm tra, nhớ mang dì nhỏ anh tới đúng hạn.

Nếu không có chuyện khác, tôi phải bắt đầu khám bệnh rồi.”
Con ngươi Mục Đình Sâm hơi nheo lại, ngữ điệu lạnh đi mấy phần: “Chân bà ấy, căn bản là không tàn phế? Là bà ấy bảo anh nói dối sao?”
Bác sĩ bởi vì quá khẩn trương, liên tiếp nuốt nước bọt máy.

lần, phản ứng này rất rõ ràng, bị Mục Đình Sâm đoán trúng.

Dưới ánh mắt uy hiếp của Mục Đình Sâm, bác sĩ không kiềm được, dù sao không có muốn chọc đến nhân vật lớn như Mục Đình Sâm: “Đúng, đều là bà ấy bảo tôi làm vậy!
Chân của bà ấy bị thương, nhưng không đến mức tàn phế, qua một khoảng thời gian là có thế khôi phục, hoàn toàn có thể hoạt động giống người bình thường, chỉ là cần phòng ngừa vận động dữ dội, sợ lưu lại di chứng.

Bad ấy khổ sở cầu xin tôi, nói… Nói là phu nhân của ngài muốn đuổi bà ấy đi, bà ấy chỉ có thể nói dối như thế mới có thể ở lại nhà ngài, có chỗ an thân.

Tôi nhìn bà ấy đáng thương như vậy mới không đành lòng…”
Tâm lý phòng ngự của Mục Đình Sâm triệt để sụp đổ, quả nhiên là như thế… An Tuyết Ly cái gì cũng lừa anh, sự có là một tay bà đạo diễn, vì anh bị phế một chân cũng là giả, vết thương xưa trong xương cốt của bà thì sao? Có phải đã từng thực sự chịu bạo lực nghiêm trọng không?
Anh cắn răng, tiếp tục hỏi: “Còn chuyện gì giấu giếm tôi không? Vết thương cũ trên người bà ấy có phải là thật không?”
Bác sĩ vội vàng nói: “Đây là thật! Kết quả lúc đó tôi còn hỏi bà ấy là có nên nói cho anh hay không, bà ấy nói cái này không quan trọng, có thể nói cho anh.

Vết thương cũ nhiều năm trên người bà ấy, nửa câu tôi cũng không nói dối! Mục tiên sinh, chuyện này thật không thể trách tôi, không liên quan đến tôi…”
Biết được tất cả mọi chuyện muốn biết, động tác của Mục Đình Sâm có chút cứng ngắc đứng lên: “Ông biết đấy, một chữ cũng không được nói ra, hiểu chưa?”
Bác sĩ gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng vâng, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra, tôi thê!”
Đi từ bệnh viện ra, anh đứng ở trước xe châm một điều thuốc là, hôm nay hút liên tục quá nhiều, phổi có chút khó chịu, ho khan cũng nghiêm trọng hơn.


Nghĩ đến An Tuyết Ly, anh đã cảm thấy đau đầu.

Sau khi tìm được An Tuyết Ky thì nên làm gì? Tiếp tục đưa bà vào bệnh viện tâm thần trị liệu? Bà ấy sẽ can tâm tiếp nhận trị liệu sao? Hay là vẫn tiếp tục chơi tiếp mục trốn tìm? Mặc kệ như thế nào, đều phải tìm ra bà ấy đã, biết rõ bí mật của bà, chính anh cũng có thể cảm giác được, An Tuyết Ly đối với anh tốt quá mức, tốt đến cố chấp.

Chờ đến khi thuốc lá ở ngón tay cháy hết, anh mới lái xe đến trang viên Diệp gia, chắc là Diệp Quân Tước bị An Tuyết Ly đâm bị thương, khả năng rát lớn, anh phải đi hỏi chi tiết một chút, từng bước xác nhận.

Vốn dĩ anh còn tưởng rằng An Tuyết Ly là kiểu phụ nữ trói gà cũng không chặt, hiện tại xem ra, hình như là không phải.

Đến trang viên Diệp gia, thấy Diệp Quân Tước, anh liền trực tiếp hỏi: “Lúc ấy là tình huống như thế nào? Dù anh không thấy rõ hình dáng của người phụ nữ kia thì cũng phải có chút đặc trưng chứ?”
Mặc dù Diệp Quân Tước bị thương, nhưng vẫn nhìn như người không có chuyện gì vậy, chỉ là sắc mặt có hơi tái nhọt: “Đặc trưng…? Cao cao gầy gò, dáng người khá đẹp, tóc dài, được cuốn lại, cũng không biết vẻ ngoài có đẹp hay không.

Anh chạy tới đây không phải là vì quan tâm tôi chứ? Thật đúng là mặt trời mọc đằng Tây.”
Khúc Thanh Ca đang ôm con ở một bên nghe thấy Diệp Quân Tước bình luộn về người phụ nữ khác, hướng ánh mắt bất mãn về phía anh, đối với một người phụ nữ đâm mình hai đao còn đánh giá tốt như thé, thật sự là lúc nào cũng không quên thưởng thức, háo sắc thật đúng là bản chất của đàn ông, loại tình huống lúc ấy lại còn có thể chú ý tới dáng người đối phương thế nào!
Diệp Quân Tước nhận được ánh mắt của Khúc Thanh ca, anh ta giả bộ như không nhìn thấy, còn cười cười với Tiểu Nhuế Nhuế trong lòng cô.

Mục Đình Sâm tức giận nói: “Ai quan tâm anh? Ít ở đó tự suy luận lung tung đi, tôi chỉ là… tìm hiểu tình hình một chút.”
Ánh mắt Diệp Quân Tước khẽ động: “Ha ha, anh hoài nghi người kia là dì nhỏ của anh đi? Anh đừng giấu tôi, kỷ thật tôi cũng hoài nghỉ là bà ấy, nhưng là dù sao cũng không nhìn thấy mặt, tôi cũng chỉ gặp bà ấy có một lần ở công ty, không có cách nào xác nhận, quan trọng nhất là, không phải bà ấy bị phế mất một chân sao? Người động thủ làm tổn thương tôi cơ thể còn đầy đủ, thân thủ còn rất linh hoạt.”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK