Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Má Lưu kiểu nói này, Ôn Ngôn ngược lại là suy nghĩ rất rõ ràng: “Đơn giản là bà ta muốn tìm cảm giác tồn tại trên người Mục Đình Sâm, muốn chứng minh địa vị và giá trị của mình đều là độc nhát vô nhị, cho nên mới muốn khống chế Mục Đình Sâm.

Từ chuyện bà ta trải qua trong nhiều năm như vậy xem ta, chuyện này đã trở thành mục tiêu cố chấp của bà ta, coi như bây giờ cái gì chúng ta cũng thuận theo bà ta, bà ta cũng sẽ không hài lòng, sẽ chỉ làm trầm trọng thêm, quá khứ bà ta có nhiều năm không được thỏa mãn ham muốn như thé, thật cũng không dễ mà hài lòng.”
“Chuyện bà ta muốn là thừa nhận trong lòng tất cả mọi người, Mục Đình Sâm là con của bà ta.

Mà con của bà, lại vô cùng thuận theo con.

Căn bản là bà ta đang quản thúc Mục Đình Sâm như một đứa trẻ vậy, chuyện này quan hệ rất lớn đến việc bà ta lúc trẻ không làm bạn bên cạnh Mục Đình Sâm.”

Mặc kệ là bởi vì cái gì, hiện tại hành vi của An Tuyết Ly không phải chuyện người thường có thể hiểu được, Mục Đình Sâm trong lúc bài xích không hiểu sao lại xuất hiện chút áy náy, này áy náy từ đâu mà đến anh cũng không rõ, nhưng sau mỗi lần “giao chiến” cùng An Tuyết Ly, điểm áy náy này đều sẽ tra tắn anh, nói cho cùng, anh vẫn mềm lòng, vẫn là thương An Tuyết Ly thôi.

Thời gian kế tiếp, Mục Đình Sâm đều có chút đứng ngồi không yên, khoảng thời gian này xấp xỉ như không có cơ: hội qua đêm ở bên ngoài, An Tuyết Ly thật sự sẽ để anh ngủ lại ở ngoài sao?
Thấy anh cứ cầm điện thoại đã tắt máy mà lòng không yên, Ôn Ngôn thăm dò hỏi: “Không thì anh trở về nhà xem một chút đi? Hoặc là bật điện thoại lên?”
Mục Đình Sâm vẫn kiên trì quyết định trước đó: “Không cần, nói rõ là đên nay không quản bà ấy thì sẽ không quản, có bản lĩnh thì bà ấy “giết” tới đây.

Thời gian không còn sớm nữa, anh mang Tiểu Đoàn Tử đi tắm rửa, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Ôn Ngôn bĩu môi không lên tiếng, rõ ràng anh đang bắt an, còn giả bộ như không chú ý tới chút nào, nếu An Tuyết Ly thật sự giết tới, ai cũng đừng mong được sống tốt.

Thật vất vả mới tới một chuyến, mọi chuyện của Tiểu Đoàn Tử đều bị Mục Đình Sâm giành hét, tắm rửa dỗ ngủ, một mạch xong, ngược lại là Ôn Ngôn khó được một chút thanh nhàn.

Lúc nhìn Mục Đình Sâm kể chuyện cho Tiểu Đoàn Tử trước khi ngủ, thật đúng là có chút hình dáng, nhưng mà anh cũng không kể những câu chuyện dễ thương về thỏ nhỏ hay hồ ly, lão sói xám và cừu nhỏ, càng không phải là truyện cổ tích, mà là… chuyện lịch sử! Tiểu Đoàn Tử nghe không hiểu, dễ dàng ngủ gà ngủ gật, cho nên ngủ rất nhanh, Ôn Ngôn nhìn cũng sửng sốt một chút, bình thường lúc cô dỗ cậu, Tiểu Đoàn Tử còn quấn lấy cô đòi kể chuyện cơ, còn không thể lặp lại…
Đừng nói Tiểu Đoàn Tử nghe không hiểu, cô cũng nghe không hiểu, ở một bên nghe đến ngáp lên.

Xác nhận Tiểu Đoàn Tử ngủ sâu, không bát chợt tỉnh dậy nữa, Mục Đình Sâm mới thận trọng đứng dậy đóng cửa lại: “Đi thôi, chúng ta cũng đi ngủ đi.”
Ôn Ngôn lấy củi chỏ nhắn nhắn vào eo lưng anh: “Hê hê, không ngờ là anh còn có một mặt này, sớm biết thế thì việc dỗ ngủ trước kia đều giao cho anh, nói cho cùng vẫn con ruột, cho dù bao lâu không gặp mặt, Tiểu Đoàn Tử vẫn thân thiết với anh, còn rất thích anh.”
Mục Đình Sâm liếc xéo cô: “Đương nhiên, không thân với anh thì thân với ai? Em nhìn nhìn ngày thời anh chăm con ít hơn em, nói không chừng con còn thích anh hơn em một chút đấy, không tin thì hôm sau em hỏi con xem.”

Đối với chuyện này, Ôn Ngôn mang thái độ hoài nghỉ: “Anh dẹp đi, bình thường anh bận rộn như vậy, thỉnh thoảng quản con một chút, đều là em và má Lưu chăm sóc nó, nó có thẻ thích anh hơn sao? Nếu nó thật sự thích anh nhát, em liền đập đầu chết, tránh việc sớm muộn cũng bị lang bạch nhãn(*) như nó làm tức chết.”
(*) lang bạch nhãn: sói mắt trắng, ý chỉ người vô ơn.

Hai người nói cười trở lại phòng ngủ, Ôn Ngôn bất ngờ phát hiện má Lưu quan tâm chuẩn bị áo ngủ cho Mục Đình Sâm, trước đó Mục Đình Sâm đi, quần áo không mang theo, má Lưu đều giặt sạch sẽ thu dọn lại, cô còn nghĩ là, Mục Đình Sâm không cần đến những bộ đồ này…
Giống như là biết cô đang suy nghĩ gì, Mục Đình Sâm cầm lấy áo ngủ nói: “Anh đi tắm trước, em ngoan ngoãn ở trên giường chờ anh.”
Lời này nghe thế nào cũng tháy là lạ, Ôn Ngôn lườm anh một cái: “Chờ đến khi anh tắm xong, em cũng ngủ mất rồi.”
Chọt anh thổi ngụm khí vào tai cô: “Ban ngày nói xong rồi, nói không giữ lời sao? Lúc trước anh đã dạy em không được nói dối nha…”
Ấm áp khí tức vẫy vào bên tai, cộng thêm giọng nói từ tính của anh, thân thể Ôn Ngôn có chút xốp giòn, không được tự nhiên đẩy anh vào phòng tắm: “Nhanh đi đi!”
Cửa phòng tắm ngăn cách tiếng cười “càn rõ” của Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn sờ lên khuôn mặt đang nóng của mình, có chút buồn bực.

Thật sự là gặp quỷ rồi, bình thường không thấy anh đi trêu đùa người khác, ngẫu nhiên chọc một lần, cô thật đúng là chống đỡ không được.

Vừa nghĩ tới bây giờ ly hôn rồi, sau này anh cũng có thể sẽ đối xử như thế với người khác, cô liền cảm thấy khó chịu một trận.

Cô đã từng ở thời điểm trời tối người yên mà nghĩ ly hôn có phải là quyết định sai lầm không, mỗi lần cảm tháy lui một vạn bước có thể giải muôn vàn khó khăn, vừa nghĩ tới An Tuyết Ly, liền kẹp lại, chướng ngại lớn như vậy ở nơi đó, không phải cô nói là tính, vết lõm ở giữa cô và An Tuyết Ly, cả đời này cũng không qua được.


Trong lúc trời tối người yên đợi chờ mang theo chút rung động, nghe tiếng nước tí tách trong phòng tắm, lúc nhàm chán, Ôn Ngôn mở máy điện thoại của Mục Đình Sâm, ký hiệu khởi động vừa biến mắt, liền bắn ra vô số tin nhắn nhắc nhở, còn có cuộc gọi nhỡ, đều là của An Tuyết Ly, người phụ nự này này, cũng thật là đáng sợ, quản đàn ông còn không nên quản như thế, huống chỉ là con trai? Có người mẹ như thế, sau này Mục Đình Sâm ở chung với ai cũng sợ là không được yên bình.

Chờ Mục Đình Sâm đi từ phòng tắm ra, cô yếu ớt đưa di động đưa lên trước: “Em tiện tay, giúp anh mở máy, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, tin nhắn mới nhất là ở hai mươi phút trước, không biết có phải là cái cuôi cùng hay không, thật là đáng sợ, anh có muốn gọi lại không?”
Mục Đình Sâm nhàn nhạt hít vào một hơi, nhận điện thoại, yên lặng tiện tay ném ở một bên: “Quan tâm bà ấy làm gì, càng làm bà ấy quản thúc mạnh hơn, anh phiền chết được, giúp anh xả bót lửa đi.”
Ôn Ngôn không còn gì để nói, đập một quyền vào lưng của anh: “Có nghĩ à em là công cụ để dập lửa của anh?
Đã như thế, em không hầu hạ nữa, anh tự chơi một mình đi, dù sao đàn ông các anh tự mình cũng có thẻ… cái đó.”
Thần sắc của anh quái đản: “Có ý gì vậy? “Cái đó”? Em nói rõ ràng, em đến nói cũng không dám nói, anh còn dám làm? Miệng lưỡi anh không tốt lắm! Ai nói anh xem em như công cụ? Nhẫn nhịn lâu như vậy rồi, em không nhớ, dù sao anh cũng nhẫn nhịn quá sức rồi.” Nói rồi, anh lần người lên, hôn vào cỗ thơm ngọt của cô.

Đây là mùi hương mà ngày nhớ đêm mong, làm anh si mê đến nỗi không có một tia hứng thú nào với những người con gái khác, nhắc tới cũng lạ, nhiều năm như vậy, ngoại trừ cô, lại không ai có thể kích thích tiếng lòng của anh.

Anh cũng không phải người có ham muốn nhiều, đương nhiên, ngoại trừ khi người trong lòng không phải là cô.

Anh dùng hơn nửa buổi đêm để thuyết trình cho Ôn Ngôn biết cái gì là “nhẫn nhịn quá sức”, tận đến khi trăng tròn ngoài cửa số treo thật cao rồi trốn vào trời mây, tất cả mới bình ồn lại..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK