Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khương Nghiên Nghiên từ trên mặt đất đứng dậy, trong mắt hiện lên một tia hi vọng: “Đúng vậy… Trong tay Ôn Ngôn còn có tiền, nhà và tiền cộng lại có thể được một hai nghìn vạn, có thể duy trì được một khoảng thời gian, đi tìm cô ta!” Sau một hồi tra xét, Khương Nghiên Nghiên biết được rằng tối qua Ôn Ngôn và vào viện, cô ta tức giận xông thẳng vào bệnh viện, nhưng bị bảo an ở cửa ngăn lại.

Lúc này cô ta đã sớm không để ý đến hình tượng thiên kim tiểu thư gì gì đó: “Để cho tôi vào! Để cho tôi đi tÌm cái con tiện nhân đói” Má Lưu ở trong phòng bệnh nghe thấy động tĩnh, mở cửa ra ngoài, nét mặt trầm xuống: “Cô đến làm cái gì?”

Khương Nghiên Nghiên kiếng chân lên cố gắng nhìn vào phòng bệnh: “Ôn Ngôn ở bên trong đúng không? Để cho tôi vào! Tôi có việc gấp tìm cô taI” Nhìn điệu bộ này không giống đến tìm người, mà là  đến giết người, má Lưu đương nhiên không thả cho cô ta vào: “Khương tiểu thư, phu nhân chúng tôi không tiện tiếp khách, cô nên về đi, néu tiếp tục ở đây làm loạn, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.” Khương Nghiên Nghiên giơ tay cào vào mặt má Lưu, ngay tức khắc trên mặt má Lưu xuất hiện vài vết máu, cô ta hét lên như phát điên: “Cút ra! Bà chỉ là một con chó ở Mục gia mà thôi!” Má Lưu che mặt tức giận đến nỗi toàn thân phát run: “Đuổi người phụ nữ này ra ngoài, tôi gọi điện thoại cho thiếu gia.” Hai tên vệ sĩ nghe vậy một trái một phải ném Khương Nghiên Nghiên ra ngoài, trực tiếp vứt ra ngoài bệnh viện.

Má Lưu không nín được cơn giận, gọi điện thoại cho Mục Đình Sâm kể lễ: “Thiếu gia, ban nãy Khương Nghiên Nghiên đến bệnh viện gây sự, còn cào vào mặt tôi, giống như một kẻ điên vậy, phu nhân làm sao mà nghỉ ngơi cho được? Mặc dù bây người người bị đuổi đi rồi, nhưng cũng không biết khi nào cô ta sẽ  quay trở lại.” Mục Đình Sâm đang họp, trước mặt cấp dưới, trên mặt anh vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, nhưng trong mắt lại hiện ra tia lạnh lùng: “Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lí ổn thỏa, không sao, má trông coi cho cẩn thận.” Người ngoài không biết chuyện sẽ chỉ nghĩ rằng anh đang trả lời một cuộc điện thoại bình thường.

Họp xong, từ phòng hội nghị bước ra, nụ cười trên mặt anh biến mắt, thay vào đó là sự lạnh lùng, dặn dò thư kí Ngải Lệ bên cạnh: “Kêu Khương Nghiên Nghiên đến đây một chuyến.” Nửa giờ sau, Khương Nghiên Nghiên ăn mặc đẹp make up xuất hiện ở tòa nhà tập đoàn Mục thị. Mặc dù là thư kí của Mục Đình Sâm liên lạc với cô ta, nhưng cô ta vẫn vui mừng khôn xiết, dù sao thì Mục Đình Sâm cũng bằng lòng gặp cô ta, đây là chuyện tốt. Cô ta dồn hết tâm trí dành thời gian trang điểm, vì cô ta biết rằng ngoại hình là chìa khóa mở ra trái tim của một người đàn ông.



Anh quay người lại, dập nát tàn thuốc vào gạt tàn, toàn thân tản ra khí lạnh, lạnh lùng nhìn cô ta: “Khương Nghiên Nghiên, cô cho rằng trước đây tại sao tôi lại ở chung một chỗ với cô? Bởi vì cô là em gái cùng mẹ khác cha của cô ấy, như vậy sẽ khiến cô ấy không được dễ chịu, tôi bao che cho việc cô hại cô ấy sinh non, thậm chí giúp Khương gia, là vì để chọc tức cô ấy, nói cho cùng, tôi chỉ là đang lợi dụng cô. Bây giờ không cần nữa, tôi cũng chán ngấy rồi, không phải cô ngây thơ cho rằng, tôi thật sự đã từng thích cô đó chứ?”

“Tôi cảnh cáo cô, nếu cô tiếp tục đến tìm cô ấy gây sự, tôi sẽ không chỉ dừng lại ở đây đâu. Tối qua cô ấy vào bệnh viện, hai lần sảy thai, bởi vì lần xảy thai đầu tử cung bị tổn thương nghiêm trọng, sau này không thể sinh con được nữa, chuyện này là do cô gây ra, cũng là nguyên nhân tôi rút vốn, bỏ qua cho cô, là bởi vì cô là em gái cô ấy, làm người, phải tự mình biết mình.” Khương Nghiên Nghiên không khỏi lùi về sau hai bước: “Anh Đình Sâm… không phải là thật đúng không? Lời anh nói không phải là thật… Rõ ràng anh đã từng nói anh thích em. Huống chỉ… em đến tìm cô ta chỉ là muốm lấy lại tiền và nhà, tài sản được chia cho mẹ em sau khi ly hôn là thứ thuộc về Khương gia, cô ta không có tư cách lấy đi, em chỉ muốn lấy lại mà thôi, em không có ý định làm gì cô ta cả… Lần thứ nhất cô ta sảy thai em cũng không có ý, chỉ là nhất thời tức giận muốn dạy dỗ cô ta một chút, em nhìn thấy cô ta và Thẩm Giới ở chung một chỗ, em vì anh không đáng! Căn bản em không biết cô ta mang thai, không thể trách em được!”

Anh cảm thấy có chút ồn ào, phiền não lại tiếp tục châm một điều thuốc nữa: “Đừng lấy tôi làm cái cớ, cô làm vậy là vì muốn mà thôi. Bất cứ thứ gì mẹ cô mang đi sau khi ly hôn đều không thuộc về Khương gia nữa, cô

Chưa đến tuổi trưởng thành sao? Ngay cả chuyện này mà còn không biết? Nếu bà ấy đã cho Ôn Ngôn, vậy thì là của Ôn Ngôn. Được rồi, đã nói quá nhiều rồi, đừng để tôi biết được cô lại đến tìm cô ấy.” Rõ ràng là anh không muốn nói thêm một từ một chữ nào, Khương Nghiên Nghiên có chút đứng không vững, cảm phúc phức tạp đan xen, cô ta không khống chế được gầm nhẹ: “Cho nên… Anh thật sự chỉ là lợi dụng em, đây là lý do tại sao anh một mực không chạm vào em? Em biết rồi… Khương gia phá sản là chuyện do anh động tay động chân gây nên, nhưng em không nuốt trôi được cơn giận này, dựa vào đâu em chính là một quân cờ chứ? Dựa vào đâu cái con tiện nhân Ôn Ngôn đó lấy được quá nhiều thứ như vậy? Bây giò cái gì em cũng không còn, em cũng không sợ nữa, em sẽ không bỏ qua cho cô ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK