Tiểu Đoàn Tử, Bánh Trôi, một đứa trẻ, một con mèo, hai gia hỏa này đối với Ôn Ngôn mà nói đều là cứu rỗi cô, lấy tro cốt của Bánh Trôi làm lưới giác mo(*) giúp cô bắt giữ tất cả ác mộng, Tiểu Đoàn Tử, hẳn cũng là ấm áp tồn tại như thế.
(°) là một vật dụng được làm thủ công từ nhánh của cây liễu sau đó được uốn cong thành vòng, từ một khung tròn người ta dệt các mạng lưới thưa ở ngoài và càng vào trong càng thắt chặt. Một lưới giấc mơ có thể được tô điểm thêm vài vật trang trí như lông vũ và chuỗi hạt.
Đến cửa hàng, ba cô gái đều không có nhàn rỗi, thích gì mua cái gì, không bao lâu, trong tay ba người liền linh kinh những túi hàng.
Đột nhiên có điện thoại gọi tới, Trần Mộng Dao tốn kha khá sức mới lấy ra được một tay: “Alo?”
Đầu dây bên kia điện thoại, truyền tới giọng nói của Diệp Quân Tước: “Dạo phố sao?”
Đáy lòng cô run rẫy một trận: “Anh dính hai mắt lớn lên người tôi sao?”
Diệp Quân Tước cười khẽ: “Ha ha… Thế thì không phải, A Trạch thay tôi đặt mua ít đồ, nhìn thấy cô ở cửa hàng. Tôi biết hôm nay là tiệc đầy tháng của bạn cô, lấy danh nghĩa của cô tặng một phần lễ vật, cô không để ý chứ?”
Trần Mộng Dao rất bắt ngờ: “Anh còn tặng quà? Tôi không nhìn thấy anh, anh không đến sảnh sao?”
Diệp Quân tước hững hờ nói: “Đúng, tôi không đi, tôi chỉ đưa lễ đến thôi, không thể thua kém bạn trai cũ của cô, xem như cho lật cho cô một ván. Tôi biết hôm nay cô không rảnh, ngày mai cùng nhau ăn cơm được không?”
Nghĩ đến Kính Thiếu Khanh cô liền tức giận, giống như hòn dỗi mà đồng ý vậy: “Được, vậy ngày mai liên lạc, hiện tại tôi không có rảnh nói chuyện tào lao với anh, cúp trước đây.”
Cúp điện thoại, Ôn Ngôn hỏi: “Ai vậy?”
Trần Mộng Dao thở dốc một hơi: “Diệp Quân Tước, anh ta tặng cho con cậu một phần đại lễ, so với Kính Thiếu Khanh còn lớn hơn, ây da, đừng hỏi mình vì cái gì, hỏi cũng không biết, tên này làm việc đều là dựa vào tâm tình.”
Ôn Ngôn nghĩ đến lúc Lâm quản gia nói nhỏ với Mục Đình Sâm, chỉ sợ là chuyện này: “Ày… Mục Đình Sâm phải biết xử lý như thế nào, mình liền mặc kệ. Mình có ý kiến, buỏi tối để Mục Đình Sâm và bọn Kính Thiếu Khanh đi ăn cơm đi, đàn ông bọn họ ăn cơm khó tránh được sẽ uống rượu, mình lại không thể uống, ăn không được mấy miếng là rời đi rồi. Ba người chúng ta ăn luôn ở nhà, thứ nhất mình có thể chăm sóc con, thứ hai, bớt đi xấu hỗ và không thoải mái. Các cậu cảm thấy thế nào?”
An Nhã không chút suy nghĩ liền đồng ý: “Tôi tán thành.”
Trần Mộng Dao cũng không có ý kiến: “Được thôi, thế này cũng tốt, ăn tối xong mình sẽ cùng Tiểu Nhã quay về, ngày mai còn phải làm việc, nếu cậu muốn ra ngoài chơi, cứ gọi điện thoại cho mình.”
Sau khi giao định xong, Ôn Ngôn liền gửi tin nhắn cho Mục Đình Sâm, đợi đến lúc các cô về Mục trạch, Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh bọn họ đã ra ngoài rồi, lập tức bầu không khí ấm lại không ít, không còn cứng ngắc như trước đó.
Má Lưu đi ra từ phòng của đứa nhỏ câu nói đầu tiên là: “Má cảm thấy Lâm Táp cùng bạn gái kia của cậu ấy sẽ không có lâu dài được, chắc chỉ là kiểu qua đường, không tin chúng ta cứ đợi xem.”
Ôn Ngôn míim môi cười một tiếng: “Xem ra mọi người ý kiến thống nhất, nhưng cái này cũng nói không chính xác được, đứa nhỏ đã ngủ chưa? Con đi xem một chút. Đúng rồi má Lưu, má bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn giúp con, ba người bọn con ăn tối trong nhà.”
Má Lưu đáp một tiếng, đi xuống phòng bếp.
Tiến đến phòng của con, Ôn Ngôn liếc mắt liền nhìn ở đầu giường có treo lưới giấc mơ, không nghĩ tới Mục Đình Sâm sẽ đem lưới giấc mơ treo ở đầu giường của con, người kia thỉnh thoảng cũng rất ấm áp…
Cậu nhóc đang ngủ say, miệng nhỏ thỉnh thoảng bẹp hai lần, sao lại đáng yêu như thế chứ, hai cái tay nhỏ nắm thành hai cục thịt nhỏ ở hai bên, xem ra ở bệnh viện không chịu khổ, sữa mẹ mỗi ngày cô đưa cũng đủ ăn, cậu nhóc dáng dấp còn rất khá.
Xem xong đứa con, cô thận trọng lui ra ngoài. Xuống lầu dưới, Trần Mộng Dao đang mở những chiến lợi phẩm trong buổi đi dạo phố hôm nay: “Ban đầu không có ý định lái xe của Kính Thiếu Khanh, xem ra hôm nay còn phải lái về, đồ vật nhiều lắm, sử dụng xong mình tự tay đưa trả anh ta đi, cũng coi như đến nơi đến chốn, dù sao lúc trước là anh ta tự đưa cái chìa khóa xe cho mình, mình cũng phải tự tay còn cho anh ta.”
Ôn Ngôn trêu chọc nói: “Là ai nói với mình là có sức chống cự với anh ấy nhỉ?”
Trần Mộng Dao cực lực phản bác: “Đó là trước kia! Hiện tại mình mới không thế nữa! Quay đầu ngẫm lại, anh ta chính là cái tra nam từ đầu đến chân, mình chưa gặp người nào tra hơn anh ta cả.”
Ôn Ngôn thuận cô: “Vâng vâng vâng, tra nam, anh ấy là tra nam, lần này trong lòng thỏa mái rồi chứ?”
Ăn cơm tối xong, Trần Mộng Dao và An Nhã liền rời khỏi Mục trạch. Ban đêm đứa bé được má Lưu chăm sóc, cũng không cần Ôn Ngôn chăm, đợi đến gần mười giờ Mục Đình Sâm còn XI SA à A nó T0 chưa vê, cô liên tự vê trước.
Trần Mộng Dao xem chừng Kính Thiếu Khanh bọn họ đã ăn cơm xong, liền đem lái xe đến biệt thự Bạch Thuỷ Loan của Kính Thiếu Khanh, dự định còn cho anh, đi đến bước này rồi, cũng nên giải quyết rõ ràng.
Sau khi cô tới chỗ Kính Thiếu Khanh cũng không có trở về liền, cô ở trong xe đợi, đợi tới hơn hai mươi phút, cô cũng bắt đầu ngủ gà ngủ gật, cuối cùng anh cũng trở về, hiển nhiên là uống rượu, còn uống đến không ít, là lái xe giúp chở về nhà.
Lúc xuống xe Kính Thiếu Khanh trông thấy cô, thế mà làm như nhìn như không thấy, trực tiếp lấy ra chìa khoá mở cửa vào nhà, chỉ là không có nhốt cô ở ngoài cửa mà thôi, sau khi đi vào anh giữ cửa lại.
Cô chịu đựng tính tình đi theo vào, đặt cái chìa khóa xe ở khay bàn phòng khách: “Xe ở bên ngoài, chìa khóa của anh em đặt ở đây, cảm ơn anh đã cho em mượn xe một khoảng thời gian, hiện tại em không cần nữa.”
Kính Thiếu Khanh rót côc nước, bước chân hơi lảo đảo đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống: “Em tức cái gì?”
Cô không có trả lời vấn đề của anh, quay đầu liền đi. Vừa đi đến cửa, sau lưng một cỗ áp lực đánh tới, tại cửa bị anh đóng lại trong nháy mắt, cả người cô cũng bị chống đỡ tại trên cửa, có lẽ là anh uống nhiều quá không khống chế được lực đạo, cô cảm giác ngực bị đè ép đến khó chịu, nếu không phải kịp thời quay mặt chỗ khác, cái mũi liền đập trên cửa!
Cô buồn bực, trở tay liền hướng trên người anh cào một cái: “Thả em ral”
Anh hơi thô bạo đưa hai tay cô kìm ở sau lưng, một tay khác nắm cằm cô: “Anh hỏi em tức cái gì, trả lời anh.”
Cô không tránh thoát, bị khí tức của anh bao phủ, nương theo hô hấp toàn mùi rượu của anh, cô giãy dụa, dục vọng càng thêm mãnh liệt, cho dù tay thấy đau, vẫn như cũ không dừng lại: “Em sẽ không vì người như anh mà tức giận! Em là trông thấy anh liền bực mình! Anh còn không buông tay em sẽ không khách khí nữa.”
Phát giác sau lưng anh hít vào một hơi, cô cũng dần dần bình tính lại, hai người giằng co một lát, đột nhiên, anh ngậm lấy vành tai của cô, cái cảm giác ẩm ướt kia khiến cô run lên, một mực lan tràn đến cùng da. Chờ đã hoàn hồn lại, váy đen bó sát đã bị anh vén đến thắt lưng, nửa người dưới truyền đến một trận mát lạnh. Ý thức được anh muốn làm gì, cô hoảng hồn: “Khốn khiếp! Thả em ral”
Tay lớn của anh dễ dàng nắm lấy cổ cô. Cảm giác hô hấp nhận áp bách, cô không thể không giơ lên mặt tranh thủ dưỡng khí, lập tức nghênh đón, là côi môi lạnh băng của anh, mang theo hương rượu xâm nhập vào.