Dưới sự “giúp sức” của anh, lần đầu tiên cô ăn một bữa no nê kể từ khi mang thai, khẩu vị tốt kỳ lạ.
Khi ăn gần xong, Trần Mộng Dao kéo cô và An Nhã vào nhà vệ sinh, Trần Mộng Dao nhịn không được mà trêu ghẹo: “Mình còn tưởng Mục Đình Sâm đến đi vệ sinh cũng muốn đi theo cậu đó. Nhìn thấy anh ta bộ dạng cẩn thận từng chút một, suýt nữa biến thành một con người khác. Mình thấy anh ta bây giờ nhất cử nhất động, có chút cảm giác giống như Thẩm Giới ngày xưa.”
Đây là lần đầu tiên Trần Mộng Dao lần đầu tiên cảm thấy Mục Đình Sâm đối với Ôn Ngôn có thể so được với Thẩm Giới. Trong đầu Ôn Ngôn thoáng hiện lên
gương mặt của Thẩm Giới. Thế nhưng đường nét của anh trong kí ức của cô đã mơ hồ. Người đàn ông đã từng làm cô tim đập thình thịch ấy, cuối cùng cô cũng quên đi anh trong dòng thời gian rồi.
An Nhã tò mò hỏi: “Thẩm Giới là ai? Người trước của Tiểu Ngôn sao?”
Trần Mộng Dao suy nghĩ một chút: “Chính xác mà nói là không phải, nhưng đó cũng là mối tình đầu hoàn mỹ nhất. Mục Đình Sâm chính là tên gậy chọc uyên ương.”
Đầu óc của An Nhã căn bản là không bắt kịp, chỉ có vẻ mặt ngạc nhiên. Ôn Ngôn cười bắt lực: “Được rồi, đừng nói nữa, mọi chuyện đã qua rồi. Tiểu Nhã, hôm nay cô rất đẹp.” Quả thật hôm nay An Nhã trang điểm, ăn mặc cũng rất khác trước.
An Nhã có chút xấu hồ vén tóc bên tai: “Là Mộng Dao dạy tôi trang điểm. Tôi đang cố gắng thích nghỉ với cuộc sống hiện tại. Mộng Dao nói, trước hết tôi phải hòa nhập về ngoại hình, trang điểm có thể khiến phụ nữ cảm thấy tự tin.”
Trần Mộng Dao rất tự hào: “Đồ đệ giỏi, thắm sâu tinh túy thầy dạy cho. An Nhã nhà chúng ta trang điểm một chút thật là đẹp gái. Nếu tôi là con trai, bây giờ sẽ cho Bích Đông(*) cô rồi.”
(*) Động tác dùng hai tay ép đối phương vào tường.
Sau khi đi vệ sinh xong, trước bồn rửa, Trần Mộng Dao vừa đưa tay xuống dưới vòi nước thì đột nhiên bị ai đó kéo vòi, van nước cảm ứng, nước chảy ra rất nhanh, một ít nước văng vào áo khoác, cô lập tức không vui, quay lại chuẩn bị mắng, nhưng lại bị người kéo vòi ôm mạnh một cái: “Trần Mộng Dao! Không ngờ lại gặp cậu ở đây. Nghe nói gia đình cậu phá sản.
Cậu có sao không? Mình thấy cậu bây giờ sống cũng rất tốt đó. Video Triển Trì cầu hôn cậu trên mạng mình xem qua rồi, hai cậu kết hôn chưa? Hình như Triển Trì cũng phá sản rồi. Nói là đi nước ngoài, các cậu bây giờ thế nào?”
Trần Mộng Dao bị những lời này kích động, cả người như chết lặng. Người không giữ mồm giữ miệng trước mặt này là bạn đại học cũ, cũng học mỹ thuật, tên là Trần An Lan, cùng họ với cô, nhưng chỉ là quan hệ rất bình thường. Chính vì mối quan hệ bình thường, cô mới đặc biệt không ưa việc bị “chú ý”. Sau khi bình tĩnh lại, cô ngầm đánh trả: “Trần An Lan? Không ngờ cậu lại nhiều chuyện như vậy. Tốt nghiệp lâu như vậy rồi, chúng tôi cũng không liên lạc. Cậu vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của mình, thật là làm người ta cảm động.”
Trần An Lan là điển hình của kiểu con gái rượu, trông giống như một học sinh trung học chưa tốt nghiệp, không có chút dấu hiệu tuổi tác nào, ngây thơ cười: “Tốt xấu gì chúng ta cũng từng là bạn học mà, lại cùng một khoa, cậu lại cứ hay lên tin tức, mình không muốn quan tâm cũng không được. Cậu nói nhanh đi, cậu với Triển Trì sao rồi?”
Ôn Ngôn cau mày, kéo Trần Mộng Dao đến bên cạnh mình: “Cậu ấy và Triển Trì đã két thúc rồi, loại cặn bã đó không xứng với cậu ấy. Dao Dao vừa đính hôn không lâu, đối tượng là Kính Thiếu Khanh, cậu thích xem tin tức như vậy, Kính Thiếu Khanh là ai chắc cũng không lạ đâu nhỉ? Nếu liên lạc sớm, sẽ mời cậu đến dự tiệc đính hôn.”
Vừa rồi Trần An Lan không nhìn thấy Ôn Ngôn, lúc này mới chuyển sự chú ý sang Ôn Ngôn. Ôn Ngôn là người phụ nữ của Mục Đình Sâm, cô ta biết chuyện này, tất nhiên cũng là qua tin tức.
Trần An Lan nhìn Ôn Ngôn, âm dương quái khí nói: “Bỏ lỡ tiệc đính hôn, thật đáng tiếc… Đối tượng kết hôn của cậu với Trần Mộng Dao đều không phải là người thích lúc ban đầu, thật là thế sự vô thường.
Hình như hồi đó cậu với Thẩm Giới quen nhau đúng không? Ảnh giường chiếu cũng bị lộ ra ngoài, nhưng bây giờ trên mạng tìm không thấy nữa. Nói xem… đó là thật hay giả vậy? Buổi tụ tập tối hôm đó, mình cũng đi. Khi cậu đi ra từ biệt thự nhà Thẩm Giới, mặc đồ của Thẩm Giới, chính mắt mình nhìn thấy, vậy nên đều là thật sao? Mục Đình Sâm lại không bận lòng, số các cậu tốt thật đó, cuối cùng đều tìm được tiếp bàn hiệp(”).”
(*) từ lóng chỉ hành động kết hôn với một người mà không quan tâm đến quá khứ của họ (như đã từng yêu ai V.V…
Tiếp bàn hiệp? Trần Mộng Dao tức giận trợn tròn đôi mắt: “Nói ai là tiếp bàn hiệp? Yêu thêm một người sau mối tình đầu là biến thành tiếp bàn hiệp sao? Cậu nói tôi thì được, đừng có nói Ôn Ngôn, cậu không xứng!
Cậu tới kiếm chuyện đúng không? Tới đây kiếm chuyện chứ gì?”
Trần An Lan cố ý cười: “Đâu có, cậu sao có thể nghĩ người khác như vậy được. Mọi người đều là người trẻ tuổi, nói chuyện vài ba câu sao lại là kiếm chuyện được? Mình xem các cậu là bạn, không có khách khí với các cậu, đều là bạn học cũ mà. Chỉ là ngẫu hứng hàn huyên thôi. Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, mình tưởng các cậu sẽ không bận tâm.”
Ôn Ngôn nắm lấy cổ tay Trần Mộng Dao không cho cô làm gì Trần An Lan, bình tĩnh nhẹ mỉm cười: “Trần An Lan, bọn tôi không ngại. Quả thật, những chuyện này không phải là bí mật, nhưng không phải với ai cũng nói. Quan hệ tốt thì nói sao cũng được. Quan hệ nếu như chẳng ra làm sao, nhắc tới cũng không được.
Cậu nói tối hôm đó cậu cũng ở biệt thự bờ biển nhà
Thẩm Giới sao? Sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào nhỉ? Có lẽ… không chú ý đến cậu. Dù sao lúc đó người cũng đông như vậy, cậu lại quá tầm thường.”
Vẻ mặt của Trần An Lan có chút khó xem: “Cậu…
Được rồi, hiện tại các cậu đều là bà chủ hào môn giàu có, mình không thể trêu vào. Được chưa? Có người đúng là mệnh tốt, bất luận quá khứ kinh khủng thế nào, đều không thể bị chút ảnh hưởng nào. Đúng rồi Trần Mộng Dao, lúc đầu Triển Trì có theo đuổi mình, mình không đồng ý, anh ta mới theo cậu đó. Sau đó nhà cậu phá sản, nghe nói hai người chia tay rồi, mình còn thấy may mắn vì khi đó không đi “xóa đói giảm nghèo” đó. Ai nghĩ sau đó anh ta có chút thành tựu, chỉ đáng tiếc là chẳng được bao lâu. Không nói với hai cậu nữa, mình còn có việc bận, mình đi trước đây.”
Trần Mộng Dao tức giận đến mức sắc mặt cũng thay đổi: “Ở đâu chui ra cái đồ chết tiệt này chứ! Mình thân với cô ta lắm sao? Đến tên của cô ta mình cũng suýt quên rồi. Đồ thần kinh! Tới một cái là làm mình bực bội, thứ quỷ yêu gì đâu!”
Ôn Ngôn võ vai động viên cô: “Được rồi, vốn dĩ là người không thân quen, không cần so đo. Có thể cô ấy chỉ thích nhiều chuyện thôi, nhắc tới những người không nên nhắc, đừng bận tâm nữa…”
Trần Mộng Dao hít một hơi thật sâu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay lại vặn vòi nước tiếp tục rửa tay: “Không sao, mình không thèm so đâu… chỉ là nhìn thấy cô ta làm tổn thương cậu, mình mới thấy khó chịu rồi. Giữa cậu và Thẩm Giới, Mục Đình Sâm còn không nói gì, cô ta có mặt mũi gì mà nói? Còn nói cái gì mà Triển Trì theo đuổi cô ta, cô ta không đồng ý. Tức là muốn nói mình nhặt lại đồ mà cô a vứt đi sao? Không hiểu có cái gì đáng nói ở đây… Ai mà biết thật hay giả?”
Ôn Ngôn không nói gì, bất kể lúc nào, cái tên Triển Trì, chỉ cần được nhắc đến trước mặt Trần Mộng Dao, đó là điều cấm ky. Dù đã qua thời gian dài như vậy, nhưng ngẫm lại vẫn khó có thể nguôi ngoai.
Một lúc sau, Trần Mộng Dao đột nhiên hỏi: “Triển Trì, anh ta rốt cuộc ở đâu? Mình biết… mình biết rằng Mục Đình Sâm không dễ dàng bỏ qua cho anh ta. Mình chỉ… muốn biết anh ta bây giờ sống chết ra sao. Nếu anh ta sống không tốt thì mình yên tâm rồi.”