Thành thật mà nói, sau khi biết chuyện giữa Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn, cô cảm thấy rằng bản thân không nên đối xử tử tế với Mục Đình Sâm, vào cái đêm bước ra khỏi Mục trạch đó, Ôn Ngôn đã khóc rất nhiều, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ như in. Rốt cuộc qua lâu như vậy, bây giờ Ôn Ngôn cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hiện tại cô không thể vì bênh vực Ôn Ngôn mà gây sự với Mục Đình Sâm, đến cũng đã đến rồi, cô chỉ có thể ngồi xuống.
“Ôn Ngôn không đến sao? Tôi còn cho rằng hai người là trẻ em sinh đôi, đi đâu cũng có nhau." Kính Thiểu Khanh rót một ly rượu cho Trần Mộng Dao.
Trần Mộng Dao có chút không thoải mái, lầm bầm: “Cũng may là không đến... Đến rồi liền khó xử.”
Vẻ mặt Mục Đình Sâm luôn lãnh đạm, đôi môi mỏng khẽ hé mở: “Tôi không định cả đời này không chạm mặt cô ấy.”
Trần Mộng Dao cảm thấy trong lời nói của anh có hàm ý khác: "Anh... anh có ý gì? Anh muốn đến tìm Tiểu Ngôn sao? Tôi khuyên anh tốt nhất đừng làm như vậy, cậu ấy khó khăn lắm mới bình tâm lại, đừng có mà tiếp tục quấy rầy đến cuộc sống của cậu ấy nữa."
Mục Đình Sầm nhìn chất lỏng đỏ tươi trong ly rượu nhàn nhạt nói: "Sẽ không, ít nhất sẽ không phải là bây giờ, tôi còn chuyện chưa làm xong." Anh sẽ không để Ôn Ngôn trở về bên cạnh anh nhanh trước khi giải quyết mối tai họa ngầm là Triển Trì như vậy.
Sau khi làm xong mọi việc, anh sẽ vút đi bản thân không chịu nổi và bàn tay dơ bẩn.
Trong lòng Trần Mộng Dao có chút không rõ, Mục Đình Sâm của hiện tại thoạt nhìn rất lạ, tạo cho cô một loại uy hiếp rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn dáng vẻ lạnh lùng lúc trước, nhưng vẻ bề ngoài rõ ràng chỉ thêm một cặp kính mà thôi, sao mà lại có sự thay đổi lớn như thế chứ?
Một lát sau, Mục Đinh Sâm đứng dậy, ngón tay thon dài sửa sang lại vạt áo: “Tôi đi trước đây."
Kinh Thiếu Khanh gật gật đầu, đợi Mục Đình Sâm đi xa, Trần Mộng Dao mới thở phào một hơi: "Mục Đình Sâm chịu đả kích rất lớn sao? Sao tôi cảm thấy anh ta đã thay đổi rất nhiều nhỉ?"
Kính Thiếu Khanh không cho là đúng, phản đối lại: “Có thay đổi đi chăng nữa cũng vẫn là Mục Đình Sâm, cuộc sống không thay đổi để thích ứng với con người, con người chỉ có thể thích ứng với cuộc sống, người sống một đời, sao có thể từ đầu đến cuối đều nhất quán được? Cô cho rằng không có Ôn Ngôn, cậu ấy thật sự sống tốt sao? Được rồi, tôi kêu cô ra ngoài là để vui chơi, không phải là để cô quan tâm lo lắng đến chuyện của người khác, chuyện hai người bọn họ, cô bận tâm không hết."
Trần Mộng Dao sớm biết rằng cô không thể làm gì được trước chuyện giữa Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm, cũng không bận tâm đến nữa: “Anh nói không sai, quả thực tôi lo không được, đến cả bản thân tôi còn lo chưa xong này!"