đều là chất liệu tốt.”
Trước đây bà cụ luôn luôn dằn vặt, làm khổ cô, cũng không cho cô cảm nhận được hơi ấm tình thân, chỉ trong chính khoảnh khắc này, cô suýt chút nữa bật khóc: “Bà nội… bà cảm thấy cháu có thể sinh ra đứa
trẻ này, đúng không?”
Bà cụ dừng một chút: “Bà đại khái nghe nói được một chút, thân thể cháu không tốt, nhưng, cháu muốn giữ thì giữ lại đi. Gia sản của Mục gia lớn như vậy, không có người nối dõi cũng không hợp lý. Nếu bác sĩ nói kiên quyết không thể sinh ra, vậy thì cháu phải ngoan ngoãn nghe theo, giữ mạng quan trọng nhất, mạng không còn nữa, còn quan tâm đến thứ khác để làm
gì? Chỉ cần bác sĩ chưa đưa ra kết luận, cháu muốn
giữ lại, đương nhiên bà sẽ ủng hộ.”
Ôn Ngôn ôm lấy bà cụ: “Bà nội, cháu phải giữ đứa trẻ
này, đây là cơ hội cuối cùng rồi.”
Mục Đình Sâm vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cảnh này, bước chân hơi khựng lại, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp, sau đó bước lên phía trước: “Bà nội
mua nhiều đồ như vậy sao? Bà hao tâm tốn sức rồi.”
Bà cụ nắm tay Ôn Ngôn ngồi xuống ghế sô pha: “Dù sao cũng là tiền của cháu, dùng trên người con của cháu cũng không thiệt đi đâu được. Ôn Ngôn muốn
giữ lại đứa nhỏ, cháu thấy thế nào?”
Mục Đình Sâm không dám nhìn Ôn Ngôn, vì sợ là nhìn vào ánh mắt cô sẽ khiến anh mềm lòng: “Chuyện này cháu sẽ cân nhắc, vẫn chưa nghĩ xong, để sau
hãy nói đi. Cháu đi tắm trước đây.”
Hai tay Ôn Ngôn siết chặt lại, trong lòng có chút khó chịu, thái độ của Mục Đình Sâm đã dần trở nên rõ ràng, cán cân trong lòng anh e là đã nghiêng về
hướng bỏ đứa trẻ rồi, bây giờ cái gọi là cân nhắc của
anh chỉ là không biết nên mở miệng như thế nào mà thôi.
Bà cụ đột nhiên la lên: “Cháu muốn bóp gãy tay bà
hả? Sao vậy?”
Lúc này Ôn Ngôn mới sực tỉnh lại, buông tay bà cụ ra:
“Cháu xin lỗi…”
Vẻ mặt bà cụ như cũ quay sang sắp xếp những thứ đã mua về: “Đứa bé trong bụng cháu, nếu cháu không muốn bỏ nó đi, ai có thể ép cháu chứ? Người như Mục Đình Sâm, nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng lòng dạ cũng không có xấu như vậy, cậu ấy có thích cháu hay không, trong lòng bà hiểu rõ, nói thêm máy câu tốt, luôn có thể có kết quả tốt đẹp. Đứa trẻ biết khóc có sữa để ăn, phụ nữ biết làm nũng là tốt nhất, cậu ấy
cũng là vì nghĩ cho an nguy của cháu.”
Đây rõ ràng là một lời nhắc nhở, Ôn Ngôn nghe rất rõ ràng, cũng âm thầm nhớ kĩ, tối nay phải nói chuyện với Mục Đình Sâm, không thể để cho anh tiếp tục trốn tránh nữa, cô bức thiết muốn nhận được câu trả lời
thuyết phục đúng đắn từ anh.
anh chỉ là không biết nên mở miệng như thế nào mà thôi.
Bà cụ đột nhiên la lên: “Cháu muốn bóp gãy tay bà
hả? Sao vậy?”
Lúc này Ôn Ngôn mới sực tỉnh lại, buông tay bà cụ ra:
“Cháu xin lỗi…”
Vẻ mặt bà cụ như cũ quay sang sắp xếp những thứ đã mua về: “Đứa bé trong bụng cháu, nếu cháu không muốn bỏ nó đi, ai có thể ép cháu chứ? Người như Mục Đình Sâm, nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng lòng dạ cũng không có xấu như vậy, cậu ấy có thích cháu hay không, trong lòng bà hiểu rõ, nói thêm mấy câu tốt, luôn có thể có kết quả tốt đẹp. Đứa trẻ biết khóc có sữa để ăn, phụ nữ biết làm nũng là tốt nhất, cậu ấy
cũng là vì nghĩ cho an nguy của cháu.”
Đây rõ ràng là một lời nhắc nhở, Ôn Ngôn nghe rất rõ ràng, cũng âm thầm nhớ kĩ, tối nay phải nói chuyện với Mục Đình Sâm, không thể để cho anh tiếp tục trốn tránh nữa, cô bức thiết muốn nhận được câu trả lời
thuyết phục đúng đắn từ anh.
Anh chính là có ý trốn tránh tôi đúng không? Mục Đình
Sâm, anh không bao giờ có thể quyết định được sự sống chết của con tôi nữa đâu, tôi sẽ không ngu ngốc như lúc trước, cùng lắm thì ly hôn, tôi sống tôi chết
cũng không liên quan gì đến anhI”
Cảm xúc lên tới đỉnh điểm, cô không quan tâm đến bắt kì thứ gì nữa, những lời này hoàn toàn những lời nói thiếu suy nghĩ. Cô đã sớm quên những gì mà bà cụ
nói với cô.
Mục Đình Sâm nhắm mặt lại, khuôn mặt che phủ bởi lớp sương mù: “Ngôn Ngôn… chuyện này không đơn giản như vậy, anh không thể theo ý em được. Anh sẽ đem bản xét nghiệm của em đi tìm thêm bác sĩ để xác nhận xem có thể giữ được đứa bé này hay không, anh
phải đảm bảo sự an toàn của em.”
Nét mặt Ôn Ngôn bình tĩnh lên lầu, đưa bản xét nghiệm ra trước mặt Mục Đình Sâm, xé rách trước mặt anh: “Bây giờ không cần nữa đúng chứ? Tôi nói cho anh biết, chỉ cần đứa trẻ này không phải là 100% cần mạng của tôi, tôi sẽ sinh nó ra. Có thể đối với anh
mà nói nó không là gì, nếu có một ngày anh muốn có
con, tùy ý tìm một người phụ nữ sinh cho là được, tôi
thì không được, đời này của tôi không có nhiều cơ hội như vậy, anh không thể cướp đi quyền được làm mẹ của tôi, anh đã hại tôi thảm đến như vậy rồi, còn muốn
như thế nào nữa? Tôi không nợ anhl”
Sau khi cô hét lên, không ai dám lên tiếng, má Lưu chỉ có thể ở một bên lo lắng, ánh mắt liên tục nhìn vào Mục Đình Sâm.
Bà cụ vỗ vỗ Mục Đình Sâm một cái: “Cháu muốn làm cho nó tức chết sao? Còn tăng ca cái gì chứ? Tự mình lên lầu! Hai đứa đóng cửa bảo ban nhau, đừng náo loạn đến nỗi trên dưới không ai được yên nữa.”
Mục Đình Sâm xoa mi tâm, đi tới gần Ôn Ngôn thấp giọng nói: “Anh không đi nữa, chúng ta nói chuyện.
Em đừng tức giận nữa, không tốt cho sức khỏe…”
Ôn Ngôn xoay người lên lầu với đôi mắt đỏ hoe, nghe tiếng động dưới chân liền biết cô có bao nhiêu tức giận không thể phát ra, giống như Mục Đình Sâm dưới lòng bàn chân mà giẫm lên vậy.