Đặng Hương Ấn cũng không quan tâm Đường Hiểu Mạn nghĩ gì, dù sao cô ta gây tội thì người chịu thiệt là bố cô ta, chẳng liên quan đến mình lắm.
Bà ta quay ra giáo huấn Hà Vân Kiệt: “Con đừng có làm như kiểu cả thiên hạ này chỉ có con giàu nhất vậy, cái món quà của con chẳng là cái gì cả, khoe khoang làm gì, còn sợ mẹ không đủ mất mặt à!”
Bốn nhân vật lớn lần lượt đến thăm, cộng thêm thu nhập cửa hàng Taobao của Ninh Thần đã làm phòng tuyến tâm lý của Đặng Hương Ấn sụp đổ hoàn toàn. Bây giờ bà ta chỉ muốn làm người tàng hình, tốt nhất là không ai thấy được bản thân mình.
Đáng tiếc là, con trai và con dâu tương lai lại làm một quả lớn, đẹp cả mặt.
Tuy rằng lúc nãy bị Liêu Thiên Bằng tiếng tăm lẫy lừng làm cho kinh ngạc, nhưng nhắc đến quà tặng thì Hà Vân Kiệt lại có chút không phục, nói: “Quà con tặng thì làm sao, vốn đã là tốt nhất rồi. Mẹ xem nhà chúng ta còn có ai tặng món gì tốt hơn con không?”
“Nhà chúng ta đúng là không có, nhưng mấy người bạn của anh rể Lý Phong con có đấy!”, Đặng Hương Ấn nói tiếp: “Tổng giám đốc Liêu người ta vừa đến cái là đã tặng trăm triệu đơn để ủng hộ. Cái ông béo lúc nãy con có nhìn rõ không? Người ta là tổng giám đốc công ty bất động sản Xương Thịnh, tài sản lên đến mười mấy tỷ tệ, chẳng tặng gì mà chỉ tặng hai hộp chè, sáu trăm ngàn tệ nửa cân đấy, tặng cả một cân. Còn có người phụ nữ xinh đẹp kia, tổng giám đốc công ty chi nhánh nhà họ Cơ, tặng con bò vàng ròng, nặng tận hai cân, giá trị phải hơn bảy trăm ngàn tệ. Con nói xem, so với mấy món quà của bọn họ, của con tính là cái khỉ gì?”
Hà Vân Kiệt với Đường Hiểu Mạn nghe đến ngây ngốc, chuyện động chút là những món quà trên trăm triệu là điều mà họ không hề nghĩ tới.
Lúc trước bỏ ra bảy, tám ngàn tệ mua quà tặng, Đường Hiểu Mạn còn càm ràm Hà Vân Kiệt bị dở hơi, người chị họ cũng chẳng bao giờ đi lại khai trương cửa hàng, tặng đồ tốt như vậy để làm gì, họ cũng không biết thưởng thức.
Nhưng bây giờ cô ta đã không còn nghĩ như vậy nữa.
Đây còn chưa hết, Đặng Hương Ấn nói tiếp: “Người đàn ông cao cao khi nãy là phó hội trưởng hiệp hội thương mại tỉnh, ông vua hoa quả Hạ Hoằng Viễn! Biết cửa hàng hoa quả Hạ Hoằng Viễn không? Mấy người này đều có quan hệ tốt với anh rể của con lắm đấy”.
Cả mặt Hà Vân Kiệt tràn ngập sự nghi ngờ, chỉ có thể bất giác chất vấn: “Không thể nào chứ… Người như Lý Phong làm sao có thể quan hệ tốt với nhân vật như vậy được, hồi trước cũng chưa từng nghe nói đến mà!”
Cô khó hiểu quay đầu lại không biết Mục Đình Sâm từ lúc nào đã đi đến phía sau cô: “Sao vậy?”