Trước khi rời đi, anh đã bàn giao rất nhiều cho Lâm quản gia và má Lưu, từ lời bàn giao về thức ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại cho đến thời lượng ngủ và tập thể dục hàng ngày của Ôn Ngôn, cứ như thể ngay sau khi anh rời đi sẽ có chuyện gì đó xảy ra, với vẻ mặt rất “không yên tâm”. Cuối cùng, nếu không phải Lâm quản gia nhắc nhở anh rằng anh sắp lỡ máy bay, anh chỉ e là sẽ nói mãi không ngừng.
Khi đi ra ngoài, Ôn Ngôn tiễn anh tới cửa, anh quay đầu ba lần một bước: “Em đừng tiễn nữa, ngoài trời lạnh lắm, mau về đi. Anh sẽ cố quay về sớm nhất có thể, em phải ngoan ngoãn ở nhà, chờ anh về anh sẽ đưa em đi kiểm tra sức khỏe. Nếu như em cảm thấy không thoải mái, cứ nói với chú Lâm và má Lưu…”
Đầu óc Ôn Ngôn “ong ong”, đàn ông đã nói dài dòng thì còn hơn cả phụ nữ: “Em biết rồi mà…”
Khó khăn lắm mới không nhìn thấy bóng dáng xe nữa, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng lại dâng lên một cảm giác khác lạ, có chút trống trải. Nếu cô không hiểu lầm thì là tưởng niệm, cô đã quen anh luôn ở bên, anh đột ngột rời xa cô, cô lại không quen dù chỉ là vài phút…
Lấy lại tinh thần, cô có chút bắt lực, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt, néu không phải vì đứa nhỏ, cô có thể sẽ không quay về với anh. “Thói quen” thực sự là một thứ kinh khủng, bắt tri bất giác để cô đắm chìm trong thế giới cùng anh, cam tâm tình nguyện chết đuối.
Trên xe, Mục Đình Sâm thỉnh thoảng lại nhìn vào chiếc điện thoại di động được đặt bên cạnh: “Trần Nặc, tôi hơi lo lắng…”
Trần Nặc cứ nghĩ anh đang lo lắng về chuyện công ty nước ngoài: “Không sao đâu, không phải cậu đang vội vàng chạy tới sao?”
Anh cau mày: “Không phải… còn bao lâu nữa là lên máy bay? Có thể tới muộn không? Hay là quay về một chuyến đi? Tôi muốn nhìn Ngôn Ngôn một lần nữa.”
Trần Nặc không nhịn được liên tục nhìn anh qua gương chiếu hậu, giống như nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ: “Cậu đang nói anh đang lo cho phu nhân sao…
không phải cậu đã bàn giao hết những chuyện cần bàn giao rồi à? Có Lâm quản gia và má Lưu bảo vệ, cậu còn lo lắng cái gì chứ? Vả lại cậu chỉ phải đi có nửa tháng thôi, nếu như suôn sẻ thì anh có thể về sớm, cứ yên tâm, có bác sĩ gia đình túc trực bát cứ lúc nào, không sao đâu.”
Dù Trần Nặc đã nói như vậy, nhưng Mục Đình Sâm vẫn không yên lòng. Kể từ khi Ôn Ngôn mang thai trở về Mục gia, anh chưa từng rời bỏ cô bao giờ. Càng lúc càng đến gần sân bay, anh cũng dần từ bỏ ý định quay lại, chỉ là trước khi lên máy bay, anh vẫn gọi điện cho Ôn Ngôn: “Nhớ ngủ sớm dậy sớm, nằm nghỉ ngơi nhiều hơn, khi nào chán thì đọc sách, anh đã chuẩn bị hết sách cho em để ở đầu giường rồi. Lúc tản bộ bảo má Lưu đồng hành cùng em, đừng đi một mình.”
Ôn Ngôn ngoài miệng thì bảo anh dài dòng nhưng mà trong lòng lại thấy rất ám áp: “Hiểu rồi mà, anh đã nói vạn lần rồi, lỗ tai em đều nghe ra kén rồi.”
Sau Lễ hội đèn lồng, Trần Mộng Dao đến công ty của Lâm Táp để báo cáo. An Nhã vẫn đang trong giai đoạn thực tập, không có chính quy. So với thời điểm An Nhã mới đến đề có thể thấy rõ sự khác biệt, ngoài việc học cách ăn mặc, cô ấy cũng đã mở rộng tầm mắt của mình.
Trần Mộng Dao vừa tới, công việc dạy dỗ An Nhã tự nhiên đổ lên đầu cô, hai vị trí văn phòng của hai người ở cạnh nhau, lúc không có chuyện gì làm thì có thể trao đồi kinh nghiệm thiết kế hoặc buôn chuyện phiếm, coi như thoải mái.
Lâm Táp cảm thấy cần phải “báo cáo” chuyện này cho Kính Thiếu Khanh, cho nên anh đã bí mật chụp ảnh Trần Mộng Dao ở nơi làm việc lại gửi cho Kính Thiếu Khanh: “Cô áy đến làm việc trong công ty của em.”
Kính Thiếu Khanh bấm vào bức ảnh xem qua, rồi nhàn nhạt trả lời: “Không liên quan đến tôi.”
Lâm Táp cong môi, ý thức được sự nhàm chán.
Sau khi làm việc xong, Kính Thiếu Khanh quỷ thần xui khiến mà cầm điện thoại lên, mở ra bức ảnh của Trần Mộng Dao do Lâm Táp chụp. Trong bức ảnh, cô cười rất vui vẻ, vô tư như vậy… vẻ đẹp dường như vẫn như ngày hôm qua, anh không xóa thông tin liên lạc của cô, nhưng không có cách nào có thể liên lạc lại với cô, như thể có một sức mạnh nào đó đang buộc phải cắt đứt mọi thứ giữa họ.
Luôn luôn, đều là cô muốn chia tay.
Cuộc gọi đến hiện lên đột ngột chặn lại bức ảnh, anh có chút không hài lòng nhấn nút trả lời: “Alo?”
Giọng nói quyến rũ của một người phụ nữ vang lên trên điện thoại: “Kính thiếu, đêm nay anh có rảnh để cùng nhau vui chơi không? Mấy người trong vòng kết nối đang nói anh lại độc thân rồi, xin chúc mừng…”
Theo bản năng anh muốn từ chối, khi lời sắp thốt ra anh lại đột nhiên dừng lại. Trước đây không phải anh là người như vậy sao? Đã lâu rồi anh không phóng túng, anh gần như quên mắt cảm giác tự do ấy: “Tối g4P.
Trong giọng điệu của người phụ nữ khó giấu đi sự phần khích: “Ok… Mọi người đợi anh…”
Đương nhiên, loại chuyện tốt này không thể quên “anh em tốt”, sau khi cúp điện thoại, anh gửi một tin nhắn cho Lâm Táp: “Buổi tối đến.”
Lâm Táp vừa nghĩ đến việc uống rượu liền cảm thấy khó chịu trong bụng: “Em không đi được không? Em không uống được rượu, xin lỗi.”
Kính Thiếu Khanh: “Cậu uống nước trái cây, đưa cậu đi cưa gái.”
Lâm Táp: “Anh điên à? Mới độc thân không bao lâu đã bắt đầu giải phóng bản chất của mình rồi đó à?”
Kính Thiếu Khanh: “Đến hay không đến nói một lời, đừng lảm nhảm vô ích.”
Lâm Táp: “Ừm… thì đến!”
Khi đến giờ tan sở, Lâm Táp nói với An Nhã rằng tối nay anh sẽ không ăn cơm ở nhà, không cần làm phần của anh, An Nhã tò mò hỏi: “Anh đi đâu vậy? Có giao lưu sao?”
Anh liếc nhìn Trần Mộng Dao đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà: “Phải… Thiếu Khanh tìm tôi uống rượu.”
Cử động tay của Trần Mộng Dao trở nên cứng đơ, sau đó cô ngắng đầu cười như không có gì xảy ra, nói lời tạm biệt: “Tôi làm về trước, hẹn gặp lại vào ngày mai nhé.”
An Nhã vội vàng gọi cô lại: “Hay là chúng ta tới chỗ Tiểu Ngôn nhé? Tiểu Ngôn có nói chồng cô ấy đang đi công tác, chúng ta cùng cô ấy ăn cơm đi. Dù sao thì hôm nay tôi cũng quá lười để tự nấu bữa tối, coi như đi ăn chực đi…”
Trần Mộng Dao do dự mắt hai giây mới đồng ý: “Cũng được, vậy đến chỗ của Tiểu Ngôn đi. Hôm nay tôi có lái xe, ngồi xe tôi cùng đi đi.”
Nhìn thấy hai người phụ nữ vừa nói vừa cười rời đi, Lâm Táp trầm ngâm, Trần Mộng Dao là thực sự không quan tâm sao? Khi cô nghe tin Kính Thiếu Khanh đi chơi, cô hoàn toàn không quan tâm chút nào…
Đi đến điểm hẹn, Kính Thiếu Khanh đã bắt đầu uống rượu, trừ Kính Thiếu Khanh ra thì toàn bộ ghế dài đều là phụ nữ, loại trước sau lồi lõm, hầu như không có chỗ cho anh ta. Khó khăn lắm mới lắn được một chỗ trong đống phụ nữ, anh còn chưa có ngồi vững vàng đã bị một bàn tay không biết từ đâu đến ôm lấy. Bị bầu không khí lây nhiễm, anh cũng dần dần thả thiên tính, khoác tay ôm lấy người phụ nữ bên cạnh: “Bàn tay nhỏ bé của cưng đừng chạm lung tung, trung thực chút đi…”
Người phụ nữ dựa vào vòng tay anh: “Đàn ông không thích trung thực, ngoài miệng bảo người ta phải trung thực. Nhưng thực tế trong lòng không phải nghĩ vậy đúng không? Lâm thiếu, thật sự không uống được rượu sao? Chán quá…”