Thai nhi trong bụng của Ôn Ngôn đã được nhanh chóng lấy ra, vì đứa nhỏ chỉ được bảy tháng hơn nên tạm thời phải để vào lồng kính. Y tá báo là đứa bé là con trai, thế nhưng Mục Đình Sâm cũng không ngó đứa nhỏ một lần. Hiện tại anh như ngồi trên đồng lửa vậy, Ôn Ngôn vẫn trong phòng phẫu thuật nên anh không thể rời đi nửa bước. Ngoại trừ việc ký giấy xác nhận phẫu thuật thứ thì toàn bộ thủ tục anh đều giao cho má Lưu xử lý.
Không một ai có thể biết được suốt hai tiếng đồng hồ này anh đã phải trải qua như thế nào. Tinh thần của anh luôn siết chặt chứ không có một giây được thả lỏng, anh hoàn toàn không dám tưởng tượng đến những tình huống xấu có thể xảy ra.
Cũng may mắn là suốt quá trình phẫu thuật đã không xảy ra trục trặc gì, cuối cùng Ôn Ngôn cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật sau hơn hai tiếng. Mục Đình Sâm thấy cô vẫn còn hôn mê liền gấp gáp tiến lên hỏi: “Cô ấy sao rồi? Có phải là ngắt đi hay không? Không phải sẽ gây tê nửa người sao?”
Y tá cười giải thích: “Thông thường sản phụ sẽ rất yếu ớt và mệt mỏi sau khi sinh con, cũng có thể do thuốc tê nên ngủ thiếp đi. Cô ấy không sao đâu, cuộc phẫu thuật này rất thành công.
Thường thì sản phụ có thể xuất viện sau một tuần, còn đứa bé thì cần được theo dõi thêm một quãng thời gian. Đợi đến khi thể trạng của đứa bé được như những đứa trẻ sinh đủ tháng thì có thể xuất viện rồi, anh yên tâm nhé. Ngoài ra anh cần chú ý đến dinh dưỡng cho người mẹ, điều này rất quan trọng với việc lành lại của vết mỗổ. Đúng rồi, tử cũng của Mục phu nhân từng bị thương nặng nên phải chú ý một chút để tránh xảy ra tình trạng xuất huyết lượng lớn. Nếu không, sau này rất khó để có con nữa.”
“Cảm ơn…” Anh thở ra một hơi nhẹ nhõm. Anh chắc chắn sẽ không để cô mang thai đứa thứ hai nữa, đứa bé này suýt chút nữa đã lấy đi nửa cái mạng của hai người họ rồi.
Sau khi quay lại phòng bệnh thì anh không rời khỏi Ôn Ngôn nửa bước, lâu lâu anh lại đặt tay lên trán của cô để xem thử có lạnh hay sốt không. Lúc nãy anh đứng ngoài phòng phẫu thuật lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Đây là lần đầu tiên anh biết được sắc mặt sau khi sinh con của người phụ nữ sẽ nhọt nhạt đến vậy. Nếu không phải lồng ngực còn hơi phập phồng vì hô hấp, với gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc kia thì giống hệt… một người đã chết!
Chưa bao giờ tâm trạng của anh lại hoảng và đau lòng đến vậy.
Cả đời này anh chỉ cần một đứa con thôi, anh sẽ không để cô phải chịu khổ lần nữa. Thật chẳng khác nào đang lấy sinh mạng của cô ra đánh cượ!
c Sau cùng thì Ôn Ngôn cũng tỉnh lại sau bốn tiếng hôn mê. Cô vừa mở mắt ra đã bắt gặp cặp mắt của Mục Đình Sâm, trong mắt anh tràn ngập dịu dàng, nhiều đến mức sắp tràn cả ra ngoài. Thế nhưng cô không hề cảm thấy rung động hay cảm động. Lúc anh vươn tay định chạm vào má cô thì bị cô nghiêng mặt tránh đi, để lại bàn tay hụt hãng vài giây của anh. Mục Đình Sâm thu tay lại: “Ngôn Ngôn, chuyện này không như em nghĩ đâu.
Cô như thể không nghe thấy câu anh nói: “Bà nội của em đã chết rồi, sao anh không nói cho em biết? Còn có cô và chú của em, có phải anh đuỏi họ ra khỏi Đề Đô không? Tại sao lại đuổi họ đi? Còn sai người đánh đập chú của em… trả lời em đi.”
Mục Đình Sâm hít sâu một hơi rồi nói: “Em đang mang thai, anh sợ em sẽ xảy ra chuyện nên mới tạm thời giấu tin bà nội qua đời, đến lúc em sinh xong anh mới nói cho em biết. Em biết là anh có bao nhiêu lo lắng về việc em kiên quyết sinh con ra, nhưng mà, anh cũng không còn cách nào… đúng thật là cô chú của em bị anh đuổi đi nhưng đó là vì hai người họ có liên quan đến cái chết của bà. Anh sợ họ sẽ tìm em để gây phiền phức mà anh lại không thể ở cạnh em hai mươi bốn trên hai mươi bốn được. Anh cho người đánh cảnh cáo chú của em là vì ông ta nhiều lần uy hiếp anh, ông ta nói là sẽ báo tin bà nội qua đời cho em biết. Từ đầu đến cuối ông ta đã lấy đi mười triệu, tiền không thành vấn đề nhưng anh không cần thiết phải đưa cho ông ta. Thế nên anh mới dùng đến cách đó…”
“Chắc ông ta viết bức thư này cho em để trả đũa anh? Trả đũa việc anh từ chối làm cái máy rút tiền của ông ta, trả đũa việc anh cho người đánh ông ta. Ông ta còn bóp méo sự thật để hại em sinh non. Nếu cô chú của em muốn em tốt thì tại sao lại lựa ngay thời điểm mang thai nguy hiểm nhất mà nói với em những chuyện này? Anh đã cho người đi tìm hai người họ rồi, anh sẽ bắt hai người đó trả lại công bằng cho anh, anh tuyệt đối không có làm qua chuyện như vậy! Đợi sức khỏe của em tốt lên thì anh sẽ nói chỉ tiết cho em nghe, bây giờ em đừng nghĩ nhiều nưa.
Ôn Ngôn im lặng thật lâu, hiện tại cô không biết nên tin vào lời của ai nữa, mà thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi cũng khiến cô không có sức để suy nghĩ thêm. Qua một lúc sau, cô mới hỏi: “Đứa bé đâu rồi? Đứa bé không sao chứ?”
Anh gật gật đầu: “Ừ, không sao, giờ nó đang ở trong lồng kính.
Bởi vì chưa đủ tháng nên phải theo dõi thêm một quãng thời gian. Anh nghe thấy tiếng khóc của nó rồi, tiếng khóc rất nhỏ, chắc là đứa bé nhỏ lắm… hứa với anh là bây giờ em sẽ chăm sóc cơ thê thật tốt, anh chỉ cần em và đứa nhỏ bình an.”
Không có hề có câu trả lời cho lời nói của anh, khi anh nhìn lại lần nữa thì Ôn Ngôn đã ngủ thiếp đi rồi.
Chuyện duy nhất anh có thể làm đó là nhờ Kính Thiếu Khanh giúp anh nấu cơm dinh dưỡng trong quãng thời gian ở cữ của Ôn Ngôn trước khi cô xuất hiện. Thời kỳ này vô cùng quan trọng, anh nhát định phải bồi bổ lại cơ thể của Ôn Ngôn, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô làm anh lo lắng không nguôi.
Trần Mộng Dao biết được tin Ôn Ngôn sinh em bé liền cùng An Nhã và Lâm Táp chạy đến bệnh viện sau khi tan làm. Sức khỏe của Ôn Ngôn vẫn quá yếu nên lúc tỉnh lúc mơ, sau khi thuốc tê hết tác dụng thì vết mổ lại ẳn đau khiến cô không động đậy được. Cảnh tượng này làm cho một người chưa từng sinh con như Trần Mộng Dao bị dọa sợ.
Không lâu sau, Kính Thiếu Khanh đã mang bữa ăn đến. Ôn Ngôn đợi mọi người đến đông đủ mới cố gắng giữ tỉnh táo: “Dao Dao… cậu đi xem đứa bé giúp mình nhé, chụp hai tắm hình gửi mình…”
Trần Mộng Dao trịnh trọng gật đầu đáp ứng: “Cậu yên tâm, nhất định mình sẽ chụp thật đẹp. Tuy là sinh non thì không được tốt lắm nhưng cậu cứ suy nghĩ theo hướng tích cực. Có phải sau khi “giao hàng thành công” thì cậu nhẹ nhõm hơn rồi không? Vậy là không cần lúc nào cũng phải lo sợ nữa rồi. Thật là cảm tạ trời đất đã phù hộ cho hai mẹ con cậu. Mình đi xem đứa bé đây, cậu ăn chút gì trước đi.”
Ôn Ngôn gật đầu, cô nhìn món ăn mà Kính Thiếu Khanh mang đến mà không muốn ăn. Cả người giống bị rút cạn sức lực vậy, hoàn toàn không khẩu vị. Bây giờ chỉ cần cô động nhẹ một chút đã đau đến mức chảy mồ hôi lạnh.
Trần Mộng Dao thật không đành lòng khi trông thấy cô như thế, cô đứng dậy đi đến phòng làm việc của bác sĩ: “Bác sĩ, không có cách nào để khiến cho vết thương không đau sao?”
Vị bác sĩ hơi sững người: “Những loại thuốc giảm đau đều được dùng đến rồi, không thể nào một chút cũng không đau được. Thường thì cơn đau sẽ kéo dài vài ngày, chỉ cần nhịn đau một chút là được. Thể chất của mỗi người không nhau, có thể cơ thể của Mục phu nhân không hấp thu thuốc tốt nên hơi đau một chút, mà hiện giờ cũng không phải lúc thích hợp để dùng đến những loại thuốc như morphine. Đúng rồi, phải chú ý đến tình trạng xuất huyết của Mục phu nhân, nếu xuất huyết nhiều thì phải kịp thời báo cho tôi.”
Anh trở về phòng bệnh rồi gọi má Lưu đến một bên dặn dò. Dù sao anh cũng là một người đàn ông, trong phòng còn có những người khác nên anh hỏi thì không tốt lắm.
Má Lưu có chút không an tâm về chuyện trước đó, bà nói nhỏ: “Phu nhân cãi nhau với cậu rồi? Rốt cuộc là chuyện gì? Đang yên đang lành thì phu nhân sinh non, làm tôi lo lắng chết khiếp…”
Mục Đình Sâm hơi chau mày, có chút nóng nảy nói: “Tạm thời cô ấy không có sức cãi nhau với tôi, chắc qua hai ngày nữa tinh thần tốt hơn sẽ đau đầu đây. Hai hôm tới tôi sẽ ít đến đây hơn để tránh làm cô ấy khó chịu. Dì ở lại đây cũng không thể chăm sóc hết được mà cần thêm hai người qua đây. Nhất định phải chú ý đến tâm trạng của em ấy và chăm sóc thật tốt vào.
Tôi đi thăm con trai một chút, một lát sẽ quay lại. Nếu em ấy có hỏi đến tôi thì dì cứ đưa điện thoại cho em ấy, bảo em ấy gọi cho tôi.