Khi chiếc xe lái xe đến đoạn đường hẻo lánh, chiếc xe màu đen phía sau lưng cũng bát đầu gia tăng tốc độ, anh đạp chân ga hêt mức, chiếc xe màu đen cũng không yếu thế chút nào, một màn trước sau truy đuổi ráo riết.
Đột nhiên, một chiếc xe màu bạc có rèm phía trước đánh lạc hướng đèn, đồng thời giảm tốc độ chậm lại, tốc độ xe của Mục Đình Sâm quá nhanh, dưới tình thế cấp bách anh đạp phanh tiếp tục dịch chuyển phương hướng, cũng đúng lúc này anh mới biết phanh xe của anh đã có kẻ động tay động chân! Anh biết rõ, lúc tới phanh xe vẫn bình thường, chỉ có thể là lúc anh ở trong hội trường đã có người động tay chân.
Xe của anh đụng vào giải phân cách giữa đường, thân xe bay lộn lên không trung, sau đó lật nghiêng nằm xuống!
Máu thuận theo trán anh chảy dọc xuống, trước mát là một mảng hồng, ý thức của anh đã dần mờ nhạt.
Mơ hồ nghe có tiếng bước chân đang đến gần, anh nỗ lực duy trì tỉnh táo, một đôi gang tay da màu đen quý phái được đặt may xuất hiện trước mặt anh, anh không còn cách nào nhúc nhích, góc độ quan sát của anh cũng không thể nào ngước mắt lên nhìn rõ mặt người này, thế nhưng có một điểm anh có thể xác định, người này, chính là chủ nhân chiếc xe màu đen có rèm phía sau truy đuổi anh…
“Mục Đình Sâm, mày cũng có ngày hôm nay. Uy liệt cả đời rồi, cũng nên đổi người rồi.” Ôn Ngôn tan tầm về đến nhà, phát hiện bầu không khí không rõ có chút trầm lắng. Cô hơi nghi hoặc, bởi vì hiện tại mọi người trong Mục trạch đều chú ý đến tâm trạng của cô, không có ai dám đem bầu không khí ngột ngạt mang tới cô. Má Lưu cũng không giống thường ngày vui vẻ bắt chuyện hỏi cô ăn cơm chưa, toàn thân có chút không an tâm: “Ngôn Ngôn, đi rửa tay, nhanh ăn cơm…” Cô nhìn ra có gì đó không liền hỏi: “Có chuyện gì vậy má Lưu? Sao má cùng chú Lâm có vẻ không yên lòng vậy?” Bàn tay má Lưu căng thẳng chà xát vào tạo rề: “Thiếu gia… thiếu gia đã xảy ra chuyện rồi, đi tham gia xong buỏi đấu giá, trên đường trở về công ty xảy ra tai nạn xe, xe bị đụng phải không thành hình nữa rồi.” Xảy ra tai nạn xe cộ sao? Cả người Ôn Ngôn đều ngây ngắn, ngắn ngơ không biết làm sao, phảng phát như câm nín, một chữ cũng nói không nên lời, tâm tư trong đầu cũng vào giờ khắc này đột nhiên rối loạn.
Má Lưu thấy sắc mặt cô trắng bệch dọa người, an ủi nói: “Thiếu gia phúc lớn mạng lớn, không có việc gì đâu, trên đời mỗi ngày đều có nhiều vụ tai nạn vậy, cũng không phải mỗi lần đều chết người, không có việc gì đâu, con cứ yên tâm đi. Hôm nay con đi làm cũng mệt rồi, ăn cơm trước rồi nghỉ ngơi một lát, đợi ngày mai chúng ta cùng nhau đến bệnh viện.” Cô chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, kèm theo là không còn chút sức lực nào, một chút đói bụng cũng không có: “Con không muốn ăn cơm… Má Lưu… Bây giờ má liền cùng con đi bệnh viện, đi cùng con có được không…” Má Lưu cũng không còn cách nào với cô, cau mày một lát mới lên tiếng: “Không phải má không cho con đi, con bây giờ đi cũng không có ích gì, thiếu gia còn đang phẫu thuật chưa ra ngoài! Đợi bên phía bệnh viện có tin tức má sẽ đưa con đi, nếu để thiếu gia biết, cậu ấy cũng sẽ không cho con đi, con nghe rõ không? Bên phía thiếu gia có Trần Nặc coi chừng, không có chuyện gì đâu…” Ôn Ngôn có chút ngắn ngơ, một cảm giác hoa mắt choáng váng đầu kéo tới, cả người cô lắc lư, suýt nữa đứng không vững, Má Lưu tay mắt lanh lẹ đỡ cô: “Ngôn Ngôn, con đừng làm má sợ, con còn mang thai nữa, sao nói mà con không có nghe? Yên tâm đi, thiếu gia không sao cả, con đừng có gấp, má đáng lẽ không nên nói cho con biết.” Má Lưu kiên trì không cho cô đi, còn nửa cưỡng bách đem cô nhốt ở trong phòng ngủ. Cô biết, Mục Đình Sâm lần này tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng, nếu không… má Lưu sẽ không như vậy với cô.
Vừa nghĩ tới Mục Đình Sâm có thể sẽ chết… Cái người đàn ông bạc tình, lạnh lùng biết sẽ hoàn toàn biến mắt thế giới này, trong lòng cô liền âm u, giống như là mắt đi thứ gì đó. Cô đã từng suy nghĩ rất nhiều cách để mình được tự do, nhưng chưa bao giờ có một loại hy vọng anh sẽ chết, chưa từng cói Cả đêm cô không ngủ, khi thân thể không nhịn được nữa vừa định nhắm mắt một lúc, tiềm thức lại lo lắng tin tức bên bệnh viện truyền tới, rất nhanh cô lại tỉnh lại. Cứ như vậy mơ màng qua cả đêm. Ngày hôm sau, Trần Mộng Dao tìm đến cô: “Tiểu Ngôn… Kính Thiếu Khanh bảo mình đón cậu đi đến bệnh viện, nói nếu cậu muốn đi thì đi cùng mình.” Ôn Ngôn chỉ đợi đến lúc này, vội vàng chân trần nhảy xuống giường: “Mình muốn đi! Mục Đình Sâm thế nào” Trần Mộng Dao muốn nói lại thôi, một lát mới lên tiếng: “Còn hôn mê, mình sợ cậu lo lắng, cho nên mới hỏi cậu có cần đến bệnh viện thăm anh ta không. Cậu nói xem sắc mặt cậu làm sao kém như vậy? Đi rửa mặt thay quần áo khác rồi đi! Nếu không… Người khác vừa nhìn còn tưởng rằng bệnh chính là cậu đó.” Đến bệnh viện, Kinh Thiếu Khanh cùng Lâm Táp còn có Trần Nặc đều ở đây. Thế nhưng Mục Đình Sâm không nằm ở phòng bệnh bình thường, chỉ có thể cách cửa số thủy tinh phòng săn sóc đặc biệt từ xa liếc nhìn anh.
Ôn Ngôn đỏ cả vành mắt, gắt gao che miệng lại mới miễn cưỡng có thể không khóc ra thành tiếng, rõ ràng trước khi ra cửa còn rất tốt, hiện tại liền biến thành bộ dáng này, trên người cắm đầy dụng cụ trợ cứu, lớp băng quấn quanh người mơ hồ có thể nhìn thấy được vết máu, cả người anh lặng im, ngay cả hô hấp cũng đều đặn nhẹ nhàng như vậy, dường như đã ngừng hoạt động vậy!