Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi đến lúc hai chân của cô đã mềm nhũn đến không đứng thẳng được thì Kính Thiếu Khanh mới di chuyển sang phía sô pha. Hai tay của cô vừa lấy lại được tự do liền không chú do dự tát vào mặt anh một cái.

Anh đơ người mất một giây, tiếp theo liền giữ chặt hai tay cô ở trên đầu rồi thô bạo hạ eo xuống, đồng thời dùng nụ hôn của anh chặn môi cô.

Mùi máu tanh ngọt giữa răng môi làm Trần Mộng Dao không dám làm loạn, hiện tại cô mới biết tuyệt đối không nên chọc vào một người đàn ông đang say rượu. Đáng lẽ cô không nên đến để trả xe mới phải!

Không biết đã qua bao lâu, lúc thần trí của cô có chút không rõ ràng thì Kính Thiếu Khanh dùng giọng nói trầm khàn nói vào tai cô: “Cậu ta có mạnh như anh không? Em và cậu ta từng làm qua rồi à? Con mẹ nó em mau trả lời anh!”

Trần Mộng Dao chỉ thấy được trần nhà đang liên tục dao động, anh mang đến từng đợt xung kích mãnh liệt làm cô không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Chỉ cần cô vừa mở miệng ra là âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim run lại thoát ra. Với tinh lực của cô thì làm sao chịu được sự sung mãnh của anh, rất nhanh cô đã bị anh dày vò đến ngắt đi…

Mục trạch.

Mục Đình Sâm uống không ít rượu nhưng bước chân vẫn còn khá vững. Chuyện đầu tiên anh làm sau khi trỏ về nhà đó chính là đi ngắm đứa con, sau đó mới khẽ khàng đi về phòng tắm rửa.

Ôn Ngôn nghe thấy động tĩnh trong phòng tắm nên mơ mơ hồ hồ xoay người, rơi vào trạng thái nửa mơ. Cô nhìn đồng hồ lúc này đã điểm mười hai giờ trưa, xem ra bữa cơm này cũng đã diễn ra khá lâu.

Đợi Mục Đình Sâm tắm rửa xong, cô còn tưởng đã có thể ngủ tiếp thế nhưng bàn tay càn rỡ của anh ấy lại luồn vào áo cô: “Lớn hơn không ít…”

Cô căng thẳng: “Đừng phá nữa… đi ngủ.”

Anh nắm lấy tay cô rồi đưa đến nơi nóng rực kia: “Em đừng chỉ quan tâm tới con trai, lâu lâu cũng phải nghĩ đến anh chứ. Anh nhịn lâu như vậy rồi, em xem anh là thánh nhân sao?”

Lúc này cô mới phát hiện anh không hề mặc lại quần áo sau khi tắm xong. Lòng bàn tay và khuôn mặt cô đều nóng ran cả lên, nhanh chóng rút tay về: “Đừng đùa giỡn nữa, trễ thế này rồi, lần sau sớm một chút…”

Lý do từ chối của cô vô cùng hợp lý, quả thực bây giờ đã khá trễ. Mục Đình Sâm không cam lòng ôm chặt cô vào lòng: “Anh xem thử ngày mai em lại lấy lý do gì để từ chối anh. Lần này sẽ nghe theo em, đi ngủ.”

Sáng ngày hôm sau, Ôn Ngôn bị cảm giác kỳ lạ trên người làm thức giấc. Cô mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ, rõ ràng cô không hề nghĩ nhiều về mấy chuyện nam nữ kia vậy mà vẫn mơ thấy chuyện đó. Đến lúc mở mắt ra, cô mới hiểu được nguyên nhân.

Có thể tối qua Mục Đình Sâm không được lộng hành nên mới sáng sớm tinh mơ đã bắt đầu làm càn rồi.

Thấy cô đã tỉnh, anh liền vươn tay kéo váy ngủ của cô, cô còn chưa kịp phản ứng thì trước cửa đột nhiên truyền tới giọng nói của Trần Nặc: “Thiếu gia, xe đã được chuẩn bị xong, chúng ta nên xuất phát rồi. Hôm nay có hội ái hữu quan trọng, không thể đi trễ được.”

Mục Đình Sâm hệt như trái bóng xì hơi: “Biết rồi!”

Ôn Ngôn nhịn không được che miệng cười: “Anh mau đứng dậy chuẩn bị đi, em đi xem con một chút.”

Anh vừa đi về phía phòng tắm vừa than thở: “Suốt ngày chỉ biết đến con trai thôi, anh thấy địa vị của anh trong lòng em đã không được như trước rồi… Đứa con đã quen biết em được bao lâu chứ? Có chia trình tự ai trước ai sau không vậy? Con gái thì không được mà cứ phải cho anh đứa con trai, rõ ràng muốn làm khó anh mà…”

Đúng vậy, con gái giống áo bông ấm áp, con trai như áo khoác da vậy, còn là loại cản không được gió ấy.

Đợi Mục Đình Sâm đi tới cửa, Ôn Ngôn cười tươi ôm đứa nhỏ vừa ăn no đi đến trước mặt anh: “Nói tạm biệt với bố nào.”

Mục Đình Sâm nhìn nhìn đứa nhóc tròn vo như cái bánh bao, khóe miệng còn có vệt sữa thì càng đố ky. Dù sao anh chưa từng ngờ đến bản thân lại thua thằng nhóc này: “Tối nay anh sẽ về sớm ăn cơm.”

Ôn Ngôn nghe ra hàm ý trong câu nói của anh, trán và mặt cô đều dần đỏ bừng lên: “Mau đi đi, Trần Nặc đợi được một lúc rồi An đây.

Trước khi đi, Mục Đình Sâm không quên nhìn con trai bằng ánh mắt khiêu khích, sau đó liền hôn lên mặt Ôn Ngôn như thể đang tuyên bố chủ quyền. Không biết có phải đứa nhỏ nhìn hiểu ý đồ của bố nó mà quay đầu tìm sữa, Mục Đình Sâm vừa nhìn thấy cảnh này liền đen mặt quay người rời đi! Lần đánh đòn đầu tiên của con trai anh, nhất định phải do đích thân anh ra tay!

Biệt thự Bạch Thủy Loan.

Trần Mộng Dao bị tiếng chuông điện thoại của Kính Thiếu Khanh làm ồn, cô mở mắt ra nhìn thì thấy hơn mười giờ sáng rồi. Cô hoảng hốt ngồi bật dậy, cả người lúc này đều cảm thấy đau nhức không thôi, hết nửa này vẫn không đỡ hơn bao nhiêu. Trí nhớ về cảnh tượng tối qua ùa về khiến cô nghiêng mặt nhìn sang, quả nhiên Kính Thiếu Khanh vẫn đang ngủ say như chết. Nếu không phải bây giờ cô không còn chút sức thì đã đạp anh một cú rồi!

Điện thoại vừa được kết nói liền truyền đến giọng nói gấp gáp của An Nhã: “Cô đang ở đâu vậy? Tại sao không đi làm? Mới đầu tôi còn tưởng cô đến trễ nhưng đã trễ hơn hai tiếng đồng hồ rồi. Dù kẹt xe thì giờ này cũng đã có mặt mới đúng chứ?”

Cô có chút ấm ức: “Cô giúp tôi xin Lâm Táp nửa ngày phép, chiều nay tôi mới đến được, buổi sáng thì không được rồi. Cả người tôi đều mệt muốn ngắt.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trần Mộng Dao càng nhìn Kính Thiếu Khanh lại càng tức giận, cuối cùng tối qua anh bị làm sao vậy? Cô và anh ngủ chung rồi sao? Vậy mà tối qua lại hung tàn làm một trận như vậy, làm cô vẫn còn nơm nớp sợ hãi. Cô đợi đến khi đầu óc có chút tỉnh táo hơn, định nhẹ tay nhẹ chân rời đi. Chủ yếu là vì bộ dạng tối qua của anh quá dọa người rồi, cô vừa nghĩ đến đã phát run, đánh thì đánh không lại nên bỏ chạy là an toàn nhất.

Chân cô vừa mới chạm đất thì sau lưng cô đã truyền đến giọng nói của Kính Thiếu Khanh: “Em thử bước thêm một bước xem.”

Toàn thân cô đông cứng: “Em… em đi đấy thì sao? Anh ăn thịt em được sao?”

Cô vừa nói xong đã hối hận, giây tiếp theo đã bị anh kéo nguyên người về giường. Cô thủ tay trước ngực, lời nói thoát ra không đồng nhất với suy nghĩ: “Em sai rồi được chưa? Thật sự không thể làm nữa… làm nữa em sẽ chết trên giường anh đó! Rồi nhà anh sẽ thành hung trạch, sau đó muốn bán hay ở lại đều không được… rốt cuộc anh muốn sao?”

Kính Thiếu Khanh bị cô chọc đến không biết nên khóc hay nên cười: “Em nghĩ gì vậy? Em đang nghiêm túc đó hả? Trần Mộng Dao, em vẫn chưa trả lời anh về vấn đề của tối hôm qua!”

“Ván đề gì? Anh nhắc lại một lần nữa xem, em không nhớ rõ và cũng không hiểu lắm.” Cô suy nghĩ thật kỹ rồi nói.

Anh nhắc lại từng chữ một: “Em và Diệp Quân Tước, rốt cuộc có làm qua hay chưa?”

Cô đột nhiên cảm thấy phiền lòng, rõ ràng cô đã giải thích rất nhiều lần nhưng tại sao anh cứ cắn chặt không buông về chuyện này vậy? Hay là cô nói chưa đủ rõ ràng?

“Có, em trả lời anh như vậy thì anh tin chưa?” Sắc mặt cô ngưng trọng, không chút biểu cảm nhìn anh.

Sự thật chứng minh là kể từ tối qua, cô đã không thể cứng rắn hơn hai giây vì quá sợ hãi. Anh vùi đầu vào cổ cô cắn nhẹ làm cô phải xin tha: “Không có! Không có! Thật sự không có! Không phải anh là người yêu cũ của em sao? Tại sao lại quan tâm chuyện này chứ, anh làm vậy là không đúng!”

Kính Thiếu Khanh nhắm ngay điểm nhạy cảm của cô mà trêu chọc: “Phải không? Vậy vị trí của người cũ thì nên như thế nào? Bây giờ không phải em đang nằm trên giường anh sao?

Hửm? Nếu như em và Diệp Quân Tước không có chuyện gì thì tại sao cậu ta lại tặng nguyên căn biệt thự dưới danh nghĩa của em khi con trai của Đình Sâm đầy tháng? So với một người chú như anh thì món quà cậu ta tặng còn đắt giá hơn, nói thế nào cũng có chút phi lý.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK