ngờ cái kia. Mình tới nơi rồi, dừng bên đường đi.” Khi xe dừng lại, cô cảm ơn rồi vội vàng rời đi.
Triển Trì nhìn cô rời đi, ánh mắt có chút u ám, có vẻ như Trần Mộng Dao vẫn chưa nói với Ôn Ngôn
chuyện chia tay với anh…
Buổi chiều khi chuẩn bị tan làm, Trần Mộng Dao phàn nàn với Ôn Ngôn trong tin nhắn: Công việc khó tìm quá, hôm nay mưa to quá, phiền chết
mình luôn!
Ôn Ngôn lúc này đã gần xong việc, trả lời: Có Triển Trì nuôi cậu, sợ cái gì? Trước đây cậu giúp cậu ấy, bây giờ đến lượt cậu ấy giúp cậu rồi. Cậu ấy có công việc tốt, anh ấy chạy chiếc xe triệu đô,
cuộc sống cũng không tệ. Cứ từ từ tìm công việc.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Trần Mộng Dao rất
lâu không trả lời. Ôn Ngôn có chút kỳ lạ, thật lâu sau, cuối cùng có tin nhắn gửi đến: Mình với Triển Trì chia tay rồi, bây giờ nghĩ lại, chiếc xe đó là quà sinh nhật mình tặng cậu ấy. Khi gia đình mình gặp khó khăn, cậu ấy thậm chí còn không nghĩ đến việc bán nó để giúp đỡ mình, lẽ ra mình phải sớm
nhìn ra điều đó, sớm nên thất vọng rồi.
Ôn Ngôn nhìn dòng tin nhắn mà trầm mặc, lần này Trần Mộng Dao đã trải qua quá nhiều thăng trầm,
sa Tin NT. nêu đổi lại là một người có sức chịu đựng kém một
chút, chắc chắn không thể chống chọi nỗi.
Chỉ là cô không ngờ Triển Trì buồi trưa đưa cô đến công ty đã chia tay với Trần Mộng Dao rồi, Triển Trì không có biểu hiện rõ ràng, cô căn bản không
hề nhìn ra.
Nhất thời không nghĩ ra được lời an ủi nào thích hợp, lúc này, Trần Mộng Dao ngược lại còn an ủi cô: Tiêu Ngôn, mình không sao, mình vẫn còn cậu và Thẩm Giới, đàn ông đều là đồ bỏ đi, bạn bè mới là chân thành. mình tìm được việc sẽ mời cậu đi
ăn tối. Không nói nữa, mình đi nấu cơm.
Cuối cùng Ôn Ngôn chỉ trả lời một chữ “được”, có
rất nhiều chuyện khó có thể nói thành lời.
Tan ca, mưa vẫn chưa tạnh, lất phất rơi, như muốn trút hết tất cả muộn phiền lên khắp thành
phố cho đến khi không còn gì nữa.
Cô chỉ có thể ở lại làm thêm, đợi đến khi tạnh mưa. May mắn “trời mưa có ô, trời tối có đèn”, cô
chưa bao giờ huyễn vọng qua.
Đợi đến khi người trong công ty đã về gần hết,
Lâm Táp mới thong dong từ trong văn phòng đi ra.
Thấy Ôn Ngôn vẫn chưa về, anh hỏi: “Sao vẫn
chưa về? Gần đây không cần tăng ca.”
Ôn Ngôn nhìn bản thảo trong tay, thản nhiên nói: “Tôi muốn tăng ca, cũng không tính tiền làm thêm
giờ. Sếp không thích nhân viên như vậy sao?”
Lâm Táp trầm ngâm nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ,
như có điều suy nghĩ, sau khi đi xuống lầu, anh gọi điện thoại cho Mục Đình Sâm: “Mang ô cho cô gái
nhà anh đi. Tan ca không về nhà được rồi.”
Nửa tiếng sau, điện thoại di động của Ôn Ngôn
vang lên, là số điện thoại của Lâm quản gia.
Cô tưởng ở nhà có chuyện nên vội vàng nhấc máy: “Làm sao vậy chú Lâm? Tôi đang tăng ca ở
công ty.”
“Xuống đỉ, tôi đang ở trước cửa công ty của cô, thiếu gia kêu tôi tới đón.” Lâm quản gia Lâm nói
xong liền cúp điện thoại.
Ôn Ngôn có chút sững sờ, nhưng cũng ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc đi xuống lầu. Lâm quản gia đang đứng trước xe cầm ô chờ, dáng người như một cây thanh tùng cao lớn, không bị năm tháng thay đồi.
Lên xe, Ôn Ngôn hỏi: “Anh ấy ở nhà?”
Lâm quản gia chăm chú lái xe: “Vâng, phu nhân.”
Cô không hỏi thêm, chiếc xe chạy đều đều trên con đường ẩm ướt, khiến người ta buồn ngủ, cô nhắm mắt lại một lúc, khi quản gia Lâm gọi cô, xe
đã dừng ở Mục gia.
Vào cửa, Ôn Ngôn nhạy bén ngửi được mùi thơm
của thức ăn, nhịn đói bụng mà đi tắm trước.
Khi cô bước ra, Mục Đình Sâm đã ngồi vào bàn ăn, mặc bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt, tóc hơi ẩm và cơ thể sau khi tắm thơm thoang thoảng. Bát kể lúc nào và ở đâu, anh ấy đều rất chú ý đến lời nói và hành động, tư thế của anh luôn nghiêm thẳng. Như thể không bao giờ thư giãn trong chốc lát.
Ôn Ngôn không biết có nên nói cái gì hay không,
quyết định không nói gì.
Món ăn tối nay gồm hai đĩa tôm lớn đầy ắp. Má
Lưu cố tình đặt tôm trước mặt cô khi dọn món. Cô không chút khách khí bắt đầu tập trung vào việc bóc vỏ, trong khi Mục Đình Sâm thanh tao bưng
một chiếc bát soup nhỏ chầm chậm uống.
Anh làm sao cũng không nhìn ra được khẩu vị ăn uống tốt như vậy là của người đang bị viêm dạ
dày, anh nghiêm túc nghỉ ngờ cô có vấn đề khác.
Nhận thức được ánh mắt của anh, Ôn Ngôn cứng
rắn hỏi: “Sao vậy?”
Mục Đình Sâm ngoảnh mặt đi, làm ngơ những lời
cô nói.
Cô vùi đầu tiếp tục bóc tôm, chưa ăn cơm đã ăn
sạch hai đĩa tôm, cuối củng húp một bát canh nhỏ.
Mãi cho đến khi cô ăn xong một cách mãn nguyện, mới phát hiện Mục Đình Sâm đã đặt đũa xuống từ lâu, nhưng không rời khỏi bàn, vẫn luôn nhìn cô
ăn.
Ôn Ngôn liềm lim môi, trong lòng có chút chột dạ:
“Tôi ăn nhiều quá sao?”
Mục Đình Sâm lúc này mới xoay người đi lên lầu: “Biết là tốt. Muốn ăn cái gì nói cho nhà bếp, đừng giống như con ma đói đầu thai bị người khác hà khắc.”
Cô nhìn chằm chằm vỏ tôm chồng chất như núi trước mặt, cũng cảm thấy bản thân ăn quá nhiều, nếu không, cô cảm thấy còn ăn được thêm nửa đĩa… Loại cảm giác thèm ăn này có chút khoa trương, so với trước kia tăng lên máy phần, nhưng đây cũng không phải chuyện cô có thể khống chế được…
Sau một hồi ở trong phòng khách, xác nhận Mục Đình Sâm tạm thời sẽ không ra khỏi thư phòng, Ôn Ngôn bưng nửa cốc nước âm trở về phòng, bí mật uống một viên thuốc bổ sung axid folic. Uống axid folic trong ba tháng đầu của thai kỳ rất tốt cho thai nhỉ.
“Má Lưu, pha một tách trà đen.” Đột nhiên, giọng
nói của Mục Đình Sâm phát ra từ phòng làm việc.
Ôn Ngôn giật mình run tay, vội vàng giấu lọ thuốc đi.
Má Lưu dường như không nghe thấy Mục Đình Sâm nói, một lúc sau dưới lầu cũng không có động
tĩnh gì.
Ôn Ngôn xuống lầu pha trà đen đưa tới phòng làm việc, Mục Đình Sâm nhìn thấy cô thì có vẻ không vừa ý, lông mày tuấn tú nhíu lại: “Thích làm việc
của người khác vậy sao?”
Ôn Ngôn bưng ly trà đen trong tay: “Má Lưu có
việc bận, tôi đang rảnh rỗi. Nghỉ ngơi sớm đi.”
Cô điềm đạm nói xong, xoay người trở về phòng,
ăn no xong liền buồn ngủ, hiện tại chỉ muốn ngủ.
Không biết bao lâu sau, cảm thấy chỗ nằm bên cạnh lún xuống, Ôn Ngôn mơ màng nhìn dáng người trong bóng tồi, biết là Mục Đình Sâm đã làm
xong việc và đi ngủ.
“Cô có đàn ông, tôi có thể làm, không cần người
khác làm thay.” Anh bỗng nói.
Ôn Ngôn nghe rõ anh nói, nhưng cảm thấy có chút không đầu không đuôi, không biết anh đang ám chỉ cái gì, đại não cũng đang không tỉnh táo, muốn
nói, lại buồn ngủ tới mức lười không mở miệng.
Không thấy phản hồi, cơn giận dữ của Mục Đình Sâm nỗi lên, cuối cùng cũng chỉ quay lưng lại với
cô.
Lúc mơ mơ màng màng, Ôn Ngôn cảm thấy giữa hai người có chút lạnh, tiện tay giúp anh vén lại chăn, nằm sát lại gần anh, sau đó an tâm đi vào
giấc ngủ.
Ngày hôm sau cô tỉnh lại, Mục Đình Sâm đã không còn ở trong phòng nữa, Ôn Ngôn đương nhiên nghĩ là đã đi ra ngoài, nhưng khi cô chuẩn bị đi làm, anh lại từ thư phòng trên lầu đi ra, mới sáng
sớm mặt mũi đã không vui, như thể ai đó đã chọc
tức anh vậy…