Mạc Ninh nắm lây bàn tay bị trầy xước sầằm mặt đóng sầm cửa lên lầu, tiếng động lớn đến mức có thể nghe thấy rõ ràng ở dưới lầu.
Có lẽ nghe được có chuyện xảy ra, Mục Đình Sâm vào phòng Mạc Ninh, không biết hai người đang nói gì, không lâu sau Mạc Ninh kéo hành lý, vừa đi xuống lầu vừa gọi điện thoại.
Nghe giọng điệu của cô ta, hẳn là đang nói chuyện với Mạc Thương Hải.
Mục Đình Sâm giật điện thoại di động trên tay cô ta: “Chú Mạc, chuyện này không nghiêm trọng như vậy, Ngôn Ngôn vừa bị sẩy thai nên tâm trạng không tốt. Mạc Ninh bị con mèo nhà cháu cào, lát nữa cháu đưa cô ấy đi tiêm, không sao ạ, chú yên tâm.
Ôn Ngôn mắt điếc tai ngơ, bọn họ định làm thế nào thì đó là chuyện của bọn họ, cùng lắm thì cô nhận hết lỗi là được.
Có vẻ như Mạc Ninh cũng không thực sự không rời đi, sau khi cúp điện thoại, cô ta đỏ mắt mách với Mục Đình Sâm: “Bị mèo cào là lỗi của em sao? Sao cô ta lại nói chuyện như vậy? Anh ở trên lầu cũng nghe thấy được mà? Cô ta là nữ chủ nhân của ngôi nhà này là muốn nói cho em nghe sao? Nói cứ như em cướp của cô ta vậy! Khi em quen anh cô ta còn chưa xuất hiện nữa! Nếu không phải vì bố em bảo em về nước ở tạm đây, em mới không đến ấy! Căn nhà mà bố mua cho em đang sửa nên giờ em không ở được, không thì em cũng không chị oan ức thế này rồi!”
Mục Đình Sâm cau mày hơi mắt kiên nhẫn, nhưng anh không biết nên la ai.
Anh không nói lời nào giúp Mạc Ninh xách hành lý trở về phòng, cũng không biết là anh đã nói gì, cuối cùng Mạc Ninh đi theo anh đến bàn ăn.
Bánh Trôi một mực trốn dưới ghé sô pha không muốn đi ra, Ôn Ngôn đành ở cạnh bảo vệ nó, cô có thể bấm bụng chịu đựng chuyện bản thân, nhưng cô không muốn mèo của mình bị oan ức. *Ôn Ngôn, đến ăn tối.” Mục Đình Sâm kêu cô. Ôn Ngôn buồn bực đáp: “Không ăn.”
Trong mắt anh hiện lên vẻ kiên nhẫn, anh tiến tới kéo cô từ trên mặt đất lên: “Cô còn nhỏ sao? Ăn cơm trước đất”
Cô không nhịn được vẻ giả nhân giả nghĩa của anh trước mặt người khác, hất tay anh ra: “Anh không chịu nổi anh có thể bùng nổ, đối xử với tôi theo cách bình thường của anh đi, đừng giả bộ tốt bụng chỉ vì Mạc Ninh ở đây! Anh là hạng người nào, tôi đã biết rất rõ!”
Sắc mặt anh cuối cùng cũng lạnh xuống: “Tôi biết cô vì chuyện của Thẩm Giới mà bất mãn với tôi, sau bữa tối rồi chúng ta từ từ nói chuyện. Bây giờ, cô ăn cơm đi, tôi không muốn nhắc lại nữa!”
Mạc Ninh vốn đang uất ức, trông thấy dáng vẻ giận dữ của Mục Đình Sâm cô ta liền sợ hãi. Đến giờ cô ta vẫn chưa từng thấy dáng vẻ này của Mục Đình Sâm, gần như một trời một vực với vẻ hiền lành thường ngày của anh.
Ôn Ngôn nhếch khóe miệng, nhưng trong mắt không có ý cười: “Đúng vậy, như thế mới đúng chứ. Tôi cũng nói rõ với anh, tôi không muốn ăn cơm, không muốn ngồi cùng bàn với anh ăn tối, vì tôi không muốn thấy mặt anh. Nếu anh không nghe rõ tôi có thể lặp lại lần nữa!”
Không khí trong nháy mắt yên tĩnh, má Lưu vội chạy tới ngăn giữa hai người: “Phu nhân, ăn cơm trước đã, cơm nước có chuyện gì rồi nói, en đừng luôn làm thiếu gia không vui chứ… nghe lời má đi.”
Ôn Ngôn đỏ mắt im lặng, cô không thể diễn tả thành lời cảm xúc hiện tại của mình, khi gần như xác nhận được rằng anh đã làm hại Thẩm Giới, cô không ghét anh, nhưng cô chỉ không nghĩ anh là người như vậy, cô chỉ rất thất vọng.
Vấn đề của con mèo chẳng qua chỉ là ngòi nỗ cho cuộc cãi vã của họ, giờ cô đã mất hét bình tĩnh, trông cứ như một đứa trẻ đang giận dỗi. Những điều này cô đều biết, trước khi họ kết hôn, cô đã luôn là một đứa trẻ trong mắt anh, mà anh, lại là bậc bó mẹ nghiêm khắc.
“Má Lưu, cô ấy không muốn ăn thì thôi, má đưa cô ấy về phòng đi, nếu cô ấy không quay lại thì con mèo kia bảo người ném ra đường.” Mục Đình Sâm mặt không đổi sắc quay lại bàn ăn.
Má Lưu nửa ép Ôn Ngôn về phòng, bà tận tình khuyên: “Ngôn Ngôn, sao con lại nói chuyện với thiều gia như vậy? Máy ngày nay hiếm tháy cậu ấy dịu bớt tính tình với con, con cần gì phải như vậy?
Vợ chồng son có gì mà không thể nói được chứ? Má biết trong lòng con uất ức, Bánh Trôi là bảo bồi trong lòng con, con không thể để nó chịu oan ức được, cái cô Mạc Ninh kia cũng thật là, Bánh Trôi đã không thích cô ta còn muốn ôm nó làm gì? Bị cào liền ra vẻ hoảng sợ làm ầm lên, còn đang ở trong nhà người khác, mà không biết một chút ý tứ làm khách nhà người, phiền chết đi được! Con nghỉ ngơi trước đi, má làm chút đồ cho con, con ở †rong phòng ăn nhé.”
Ôn Ngôn nằm ở trên giường không lên tiếng, cô vùi vào chăn lẳng lặng rơi nước mắt, đề lại một vết nước trên gồi.
Má Lưu không đến mà Mục Đình Sâm vào phòng, anh đặt đĩa ăn trên tủ đầu giường, lặng lẽ đứng nhìn cô, bầu không khí im lặng đến mức phảng phất chỉ một giây sau sẽ bùng nổ.
Thật lâu sau, cuối cùng anh nói: “Nếu cô không ăn thì đồ sẽ nguội.”
Ôn Ngôn vùi mặt vào chăn bông, nhưng anh tiền lên kéo cô lên: “Cô ăn cho tôi!”
Giọng điệu của anh không lạnh lùng lắm, biểu cảm cũng không ghê gớm, trái lại… có chút bát lực. Cô giãy dụa hai lần cũng không thể rời khỏi tay anh, anh nhẹ nhàng kéo cô, cô quay mặt đi, không muốn đề anh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc của mình.
“Chỉ vì một Thảm Giới mà cô cãi nhau với tôi sao? Chỉ là mới sống hòa thuận với nhau được mấy ngày? Cô không quen sống yên bình sao? Nếu tôi nói tôi không ra tay với cậu ta thì sao?” Mục Đình Sâm có chút bực bội.
“Vậy thì đoạn ghi âm kia là thế nào?” Cô hỏi, quay đầu nhìn anh chằm chằm.
Mục Đình Sâm nhìn ánh mắt cô, anh im lặng, vài giây sau anh buông cô ra: “Vì thế ngay từ đầu, cô đã cho rằng chính tôi là người đã gây ra tai nạn, cho nên mới làm ầm ï thế này? Được rồi, rất tốt. Đúng, tôi làm. Cô ầm ï cũng vô ích, trước khi cô sinh con ở Mục gia thì cô không thể đi được, không có khả năng ở cùng một chỗ với cậu ta đâu. Còn nữa, nếu để tôi lại phát hiện cô gặp mặt cậu ta thì không đơn giản là vụ tai nạn như vậy, tôi sẽ khiến cậu ta biến mắt khỏi thế giới này.”
Cô giật mình, sau đó điên cuồng cầm lấy cái gối trên giường đập về phía anh, anh giơ tay chặn lại, chờ cô trút giận xong anh liền thay quần áo, mặt lạnh tanh quay người rời đỉ.
Rất nhanh, Mục Đình Sâm lái xe rời khỏi Mục trạch, má Lưu đẩy cửa vào phòng ngủ: “Ngôn Ngôn, thiếu gia bị con chọc giận bỏ đi rồi, Mạc Ninh ở cùng cậu ấy, con không cần trốn trong phòng nữa đâu, Bánh Trôi ở dưới sô pha vẫn chưa chịu ra đấy.”
Ôn Ngôn đứng dậy đi xuống lầu, một lúc lâu sau cô mới dỗ được Bánh Trôi đi ra, nó trốn trong ngực cô không chịu xuống đắt.
Má Lưu nhìn Bánh Trôi thở dài: “Thật là, má thấy Bánh Trôi cũng chẳng phải hung dữ gì, suốt ngày nó bám sau mông má, cũng chưa từng thấy nó cào ai bao giờ, thê mà sao lại cào cái cô Mạc Ninh kia nhỉ?”