không để tâm đâu, nguyên nhân là do bản thân em.”
Kính Thiếu Khanh nâng khóe môi cười cười: “Em đã
rất tốt rồi, không có chuyện không xứng với anh.”
Vừa mới dứt lòi, điện thoại di động anh có tin nhắn đến. Bởi vì kết nối với Bluetooth trong xe, âm thanh rất
lớn, Trần Mộng Dao cũng nghe được rất rõ ràng.
Thấy bộ dạng đứa trẻ tò mòcủa cô, thậm chí còn có
chút hưng phấn như thời điểm đi “bắt gian”, anh bắt đắc dĩ nói: “Em giúp anh xem đi, anh lái xe không HƠI
Trần Mộng Dao không nói hai lời lấy điện thoại di động từ trong túi anh ra, xem xong tin nhắn cô che miệng
mở to hai mắt nhìn: “Kính Thiếu Khanh…”
Kính Thiếu Khanh bị cô làm giật nảy mình, chỉ sợ là tình nhân cũ gửi cái gì để cô hiểu lầm, vội vàng dừng xe lại bên đường, đoạt lấy điện thoại di động từ tay cô. Thấy rõ trong tin nhắn cùng người gửi, anh mới thở phảo nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút lo lắng: “Em muốn mang thai không được, vậy mà tình huống này Ôn Ngôn lại mang thai… bây giờ sợ là Đình Sâm đang
vô cùng khẩn trương.”
Trần Mộng Dao sót ruột đến không chịu được: “Đứa trẻ mà không giữ được thì Ôn Ngôn sẽ khó chịu đến đâu chứ? Mục Đình Sâm tại sao có thể như vậy? Biết rõ không thể sinh, còn muốn làm loạn! Đàn ông các
anh đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới
sao? Anh ta nói sẽ mau chóng mang theo Tiểu Ngôn
về Đế Đô làm kiểm tra, ai biết Tiểu Ngôn vui không
vui2 Bây giờ thật muốn đánh chết anh tai”
Rõ ràng là Kính Thiếu Khanh bị tai bay vạ gió, anh có chút ủy khuất: “Cái gì gọi là “các anh”? Anh cũng không có như thế mà… em không thể một gậy tre đánh chết một thuyền người, như vậy là không đúng… Trở lại chuyện chính, bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, Ôn Ngôn sắp cũng trở về rồi, đến lúc đó em bồi cô ấy
nhiều chút, ít nhiều cũng có chút tác dụng an ủi cô ấy.”
Bên kia Ôn Ngôn cùng Mục Đình Sâm đã thương lượng ra phương án, Ôn Ngôn đồng ý về Đề Đô kiểm tra, cửa tiệm đồ ngọt tạm thời không tiếp tục kinh doanh. Cô căn bản không nghĩ tới trường hợp đứa trẻ được giữ lại, cho nên dự định làm xong phẫu thuật sinh non sẽ trở về tiếp tục mở tiệm. Loại phẫu thuật này chỗ này cũng có thể làm, là Mục Đình Sâm sợ cô xảy ra chuyện, cho nên cứng rắn yêu cầu cô về Đề Đô.
Sáng sớm hôm sau, cô cùng Mục Đình Sâm đên sân
bay, tối hôm qua rõ ràng ngủ rất ngon, nhưng thời
điểm đợi máy bay, cô vẫn ngủ gà ngủ gật. Bây giờ
nghĩ lại, trước đó không có tinh thần muốn đi ngủ không phải là bởi vì quá mệt mỏi, mà là bởi vì đứa nhỏ
trong bụng…
Bởi vì đứa trẻ này, quan hệ của cô và Mục Đình Sâm đã nhạt đi rất nhiều, mặc kệ anh thể hiện ân cần như thế nào, biểu hiện bao nhiêu ôn nhu quan tâm, cô đều thờ ơ, giống như lúc trước cô có gắng khiến anh vui lòng, cuối cùng cũng không được đáp lại, đây coi như
là thế thời luân chuyển đi?
Về đến Đề Đô, hai người đi thẳng đến bệnh viện. Mục Đình Sâm đã gọi điện sắp xếp xong hết, lập tức có thể
kiểm tra.
Trần Mộng Dao cố gắng xin nghỉ đi theo đến bệnh viện, nhìn thấy Trần Mộng Dao, trong lòng Ôn Ngôn an tâm hơn rất nhiều: “Dao Dao, mình không sao,
không cần lo lắng.”
Trần Mộng Dao biết trong lòng Ôn Ngôn khó chịu: “Đừng sợ, mình ở đây, mình sẽ luôn bên cạnh cậu.
Cậu đi làm kiểm tra trước, mình chờ ở ngoài, nếu có
thể sinh, chúng ta sẽ có gắng hết sức giữ đứa bé lại,
nhỡ đâu không có bết bát như vậy thì sao? Đúng không? Dù sao cũng qua lâu như vậy rồi, nói không
chừng thân thể cậu đã tốt lên rồi, thả lỏng đi.”
Ôn Ngôn không đặt lời của Trần Mộng Dao nói là hy
vọng, mặt xám như tro tiền phòng kiểm tra.
Sau một loạt kiểm tra xong, ba người ngồi lại hành lang trên ghế dài chờ lấy kiểm tra báo cáo, ai cũng không nói chuyện, bầu không khí có vẻ hơi ngưng trọng. Trần Mộng Dao mang theo tràn ngập oán khí, muốn mắng Mục Đình Sâm cầu huyết lâm đầu, nhưng cuối cùng, cô vẫn không có làm như vậy, mọi việc đã
xảy ra, quan trọng chính là giải quyết vấn đề trước.
Mục Đình Sâm không mang theo vệ sĩ, cho nên cầm báo cáo cùng giao nộp đều là anh tự thân đi làm, chạy lên chạy xuống, cũng là xem ở điểm này, tạm thời
Trần Mộng Dao mới không mắng anh.
Chờ báo cáo tới tay, Ôn Ngôn không có dũng khí nhìn, trực tiếp đi phòng bác sĩ làm việc, đem báo cáo đặt ở
trên bàn làm việc.
Sau khi cẩn thận xem hết báo cáo, bác sĩ nhìn xem
Mục Đình Sâm nói: “Mục tiên sinh, phu nhân quả thật là mang thai, trước mắt là đã khoảng bốn mươi ngày. Tình huống bây giờ là, bởi vì lúc trước sinh non qua hai lần, tử cung phu nhân bị thương nghiêm trọng, bây giờ thai nhi nhỏ, không có ảnh hưởng gì, chờ sau này tháng lớn, có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng đây cũng không phải là chắc chắn trăm phần trăm.”
Coi như đã sớm biết đáp án như vậy, vành mắt Ôn Ngôn vẫn đỏ cả lên.
Mục Đình Sâm biết đứa bé quan trọng với Ôn Ngôn bao nhiêu, hít sâu một hơi, hỏi: “Vậy đứa trẻ này, có thể giữ lại không?”