Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ là mẹ cô tái hôn có chút không chấp nhận nỗi, Trần Mộng Dao không hè nghĩ trả lời: “Không được tốt lắm. Dáp dấp lại không dễ nhìn, chỉ biết há miệng nói lời dễ nghe mà thôi. Trước kia có tiếp xúc qua, nhưng rốt cuộc ông ta là người thế nào mình cũng không rõ ắm. Ông ta không phải là goá vợ, là ly dị, có nguyên nhân gì đó mới ly dị đúng không? Không phải mình nói người ly dị nhân phẩm đều có vấn đè, ít nhất cũng phải cho mình biết rõ vì sao ông ta ly hôn. Cậu xem tài liệu thám tử gửi tới, Thạch Đông Hải ly hôn còn chưa tới nửa năm. Mình phải điều tra người này một chút.”

Ôn Ngôn cười không nói, xem ra bây giờ Trần Mông Dao không phải là nhằm vào Thạch Đông Hải, mà là đang có gắng thuyết phục bản thân mình, không tra ra lộn chổng vó lên trời, sợ là sẽ không ngừng, chỉ cần Giang Linh muốn tái hôn, thì cửa ải này chắc chắn phải qua.

Sau khi ăn xong món bánh ngọt má Lưu bưng lên, Trần Mộng Dao vừa vỗ cái bụng đã có chút no vừa nói: “Tiểu Ngôn, theo lý thuyết chiếu theo cách ăn uống của Mục gia này, thì cậu sớm nên mập thành heo mới đúng, sao ngược lại hình như cậu gầy đi?

Nếu như mình ăn thêm vài bữa cơm, thì tuyệt đối có thể mập ra, lúc ăn cơm một bàn lớn thức ăn ngon, các loại canh, sau khi ăn xong còn có món bánh ngọt ngon như vậy, quả thật là… khiến người ta hâm mộ và ghen IỆM Ôn Ngôn nhìn món bánh ngọt chỉ cảm thấy ngán: “Sau khi mình mang thai thì khẩu vị rất kén, rất nhiều thứ trước đây thích ăn bây giờ đều ăn không vô, ói rất nhiều, chờ một lúc thì mới tốt được, thời gian mang thai dều sẽ mập một chút, cậu thất vọng quá sớm rồi, sẽ có lúc cậu nhìn thấy mình mập lên. Cậu cũng không kém, mỗi ngày trong nhà đều có đầu bếp, muốn ăn cái gì thì có thể ăn cái đó, không cần ước ao như mình vậy đâu.”

Nghĩ đến Kính Thiếu Khanh, Trần Mộng Dao cười đến rất tự hào: “Đó là đương nhiên, Kính Thiếu Khanh nhà mình trừ lúc trước hoa tâm một chút, thì cũng không còn khuyết điểm gì khác. Nhưng mà… nói đi cũng phải nói lại, mình hỏi nhỏ cậu một chút, cậu cùng Mục Đình Sâm… hai người các cậu ở phương diện kia giải quyết như thế nào? Mặc dù coi như là anh ta thuộc hệ cắm dục đi, nhưng sẽ không thực sự “cấm dục” chứ? Là đàn ông thì ở phương diện kia…”

Trong đầu Ôn Ngôn nhanh chóng loé lên một chút hình ảnh kỳ lạ, có chút không được tự nhiên: “Khụ khụ… cái kia… anh ấy vẫn tốt, không có đặc biệt quan tâm về phương diện đó lắm, cho tới nay mình với anh ấy đều rất ít.”

Trần Mộng Dao vô cùng nghi ngờ: “Thật hay giả? Anh ta không có người phụ nữ khác bên ngoài chứ? Cái này rõ ràng không bình thường lắm. Anh ta chỉ thích cậu, làm sao có thể không có loại ý muốn này chứ?

Không chỉ có, mà còn có thể rất mãnh liệt đi? Đừng nói tới việc anh ta là nam, cậu là phụ nữ, nếu như thích anh ta, thì cũng sẽ có ý muốn đối với anh ta, giống như mình thật thích cơ bụng của Kính Thiếu Khanh nhà mình…”

Khoé miệng Ôn Ngôn giật giật một cái: “Người với người không giống nhau mài! Huống chỉ bây giờ mình cũng không tiện, nên đối với chuyện này mình với anh ấy đều không hề quan tâm.”

Trong ấn tượng, số lần Mục Đình Sâm động tình với cô rất ít, hoặc là anh không có nhu cầu nhiều với phương diện kia, hoặc là giả vờ tốt, cô không thẻ nhìn ra. Có người phụ nữ khác hẳn là không có khả năng, dù sao gần đây hành trình của Mục Đình Sâm cô biết rất rõ, đến giờ liền về nhà, cũng không có gọi điện và nhắn tin thường xuyên gì, càng không qua đêm ở bên ngoài.”

Trần Mộng Dao từ từ lộ vẻ ghét bỏ: “Hai người các cậu đều không có một người nào bình thường. Được rồi được rồi, mình ăn cũng no rồi, nói hết tất cả mọi chuyện với cậu trong lòng mình cũng thư thản, mình đi trước đây, cậu đi ngủ trưa một chút đi, khi khác mình lại đến thăm cậu.”

Ôn Ngôn gật đầu, đứng dãy tiễn cô đến cửa: “Chuyện của mẹ cậu, cậu phải kìm chế một chút, nếu như Thạch Đông Hải kia thích hợp, thì cậu cũng đừng có làm hỏng chuyện, không thích hợp thì nói với mẹ cậu, mẹ con các cậu thật vất vả lắm quan hệ mới tốt được, đừng khiến cho nó rối lên nữa.”

Trần Mộng Dao xua xua tay áo: “Mình biết rồi, cậu trở về đi, bên ngoài lạnh lắm.”



Nhìn Trần Mộng Dao đi xa, Ôn Ngôn còn chưa có phục hồi tinh thần lại, thì nghe thấy má Lưu cần nhằn ở phòng khách: “Nếu con ăn được một nửa như Mộng Dao thì tốt rồi, con nhìn con một chút, mang thai rồi mà vẫn gầy như thế, má nhìn đều xót.”

Ôn Ngôn suýt chút nữa cười ra tiếng, nếu như lời này bị Trần Mộng Dao nghe thấy được, sợ là sẽ nhớ dai, dù sao không một cô gái nào thích bị người khác nói ăn nhiều. Cô xoay người vào nhà, theo thói quen lên lầu ngủ trưa, trong mơ mơ màng màng, cảm giác bị kéo vào một cái ôm ấm áp, trong tiềm thức cô cảm thấy còn chưa tới ba giờ, hẳn là Mục Đình Sâm còn chưa quay về, cho nên đây là đang nằm mơ, nên không chút cố ky nào cọ cọ, tìm một tư thế thoải mái ngủ tiếp.

Bỗng một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, thần kinh nhạy cảm của cô trong nháy mắt phát động, lập tức thanh tỉnh, mở mắt ra thì đối mặt với một đôi mắt thăm thuý của Mục Đình Sâm.

Ý thức được bây giờ tư thế của hai người quá thân mật, cô có chút bối rối rời khỏi ngực anh: “Sao anh về sớm như vậy? Còn chưa tới ba giờ đi? Cuối năm công ty không bận sao?”

Mục Đình Sâm bị phản ứng của cô khiến cho lông mày cau lại: “Không muốn thấy anh sao? Thời điểm ở công ty trong đầu luôn nghĩ đến em, cho nên quay về, thuận tiện mua quyển sách me muốn đem về. Công ty rất bận, nhưng bồi em mới là chuyện quan trọng nhát, đánh thức em rồi sao?”

Cô không ngờ má Lưu giao lại chuyện mua sách cho anh, cô lắc đầu: “Không có… tôi ngủ cũng đủ rồi, ngủ tiếp thì buổi tối sẽ ngủ không được nữa. Tôi đứng lên một chút, nếu anh mệt thì nghỉ ngơi một chút đi.”

Nói xong, lúc cô đứng dậy thì bị anh kéo trở về, chuẩn xác rơi vào ngực anh, hai cánh tay anh vững vàng ôm cô: “Bồi anh ngủ một chút… lúc nãy trên đường quay về, anh tiện đường thăm bà nội rồi, anh biết là em muốn đi, chỉ là đi không được, cho nên anh đi thay em rồi.”

Anh không có nói thẳng bà cụ sống có tốt không, chính là đợi cô đặt câu hỏi, anh biết cô nhất định sẽ hỏi, nếu như anh nói xong một mạch, thì cô sẽ không có phản ứng gì, anh không thích đối mặt với anh cô trầm mặc ít nói.

Quả nhiên, theo bản năng Ôn Ngôn hỏi: “Bà nội có khoẻ hay không?”

Anh dừng một chút: “Không được tốt lắm, lúc trước không phải bà vẫn ho khan ốm yếu sao? Sau khi qua bên kia, cô của em chắc là… không tìm bác sĩ cho bà nữa, cho nên bệnh tình nghiêm trọng. Lúc anh đến, một mình bà ở nhà, chưa ngây người được mấy phút thì bà liền bảo anh rời đi, bà không muốn bắt kỳ quan hệ nào với chúng ta nữa.”

Ôn Ngôn nghe xong không nói gì, chỉ là lửa giận trong lòng đang nổi lên, cô có thể giữ bà cụ ở bên người, không quản bắt kỳ chuyện khác, nhưng bà cụ không muốn như thế, sợ sẽ mang đến phiền phức cho cô, Chương 507: Hai Người Các Cậu Đầu Không Có Một Người Nào cho nên mới kiên trì muốn đi. Bây giờ biết bà cụ sông không tốt, bảo cô làm sao an tâm đây?

Mục Đình Sâm trấn an hôn lên gò má cô một cái: “Đừng lo lắng, anh sẽ đi làm công tác tư tưởng với bà, cố gắng khuyên bà quay về, chúng ta phụng dưỡng bà trước lúc qua đời, dù sao anh cũng không có người thân nào nữa, trong nhà có thêm một trưởng bối cũng vô cùng tốt. Còn về phần cô của em, dượng của em bên kia, anh không sợ phiền phức, để cho anh xử lý GP Ôn Ngôn ở trong ngực anh gật đầu, đột nhiên cảm thấy có một người để dựa vào thật tốt…

Nghĩ đến ngày đưa bà cụ đi, lời bà cụ nói, cô tự mình muốn hỏi anh: “Chuyện tai nạn máy bay năm đó, còn có chuyện gì em không biết? Anh đều có thể nói cho bà nội rồi, vì sao không thẻ nói cho em biết?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK