*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ôn Ngôn giật mình, lập tức lại bình thường trở lại: “Coi như Đường Xán kia có lương tâm, mặc dù anh ta phản bội Jessica cũng có thể là chỉ là vì đánh cược một lần, chí ít… anh ta lựa chọn chính xác.” Cũng không uỗổng công Từ Dương Dương động tâm một trận.
Đột nhiên lời Mục Đình Sâm xoay chuyển: “Đường Xán từng đưa em về nhà một lần, đừng cho là anh không biết, sao em lại có dáng vẻ nhẹ nhàng thở ra? Có phải là bây giờ cảm thấy anh ta cũng chưa có xấu xa lắm?”
Khóe miệng Ôn Ngôn giật một cái: “Không phải anh gắn giám sát ở cửa chính chứ? Má Lưu chắc chắn sẽ không nói cho anh.
Anh ta từng đưa em về một lần, khi đó em cũng không quen anh ta, đừng nói khi đó, bây giờ em cũng không quen anh ta, chuyện kia không phải cũng là có mục đích sao, em từ trước cho tới bây giờ chưa từng có ý đồ xấu gì. Huống chi, Từ Dương Dương thích anh ta, bọn họ còn kết giao hai ngày như vậy, anh có thể đừng nghĩ những cái kỳ quái kia hay không?
Trọng yếu nhát chính là, em tương đối thích loại hình như anh.”
Khóe miệng Mục Đình Sâm không kìm được giương lên: “Coi như em thức thời. Đêm nay anh không cần làm tăng ca, trận này cũng sẽ không bận rộn như vậy, có thể ở nhà bồi em thật tốt.”
Ôn Ngôn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe nhanh chóng lướt qua, không có tâm trạng “a” một tiếng. Mục Đình Sâm trầm trầm nói: ““A” là có ý gì? Anh bồi em em còn không vui? Là anh tự mình đa tình?”
Cô quay đầu cười nhìn anh chằm chằm: “Chỉ là em đang nghĩ làm thế nào anh biết Jessica có hành vi trốn thuế lậu thuế, còn tưởng rằng anh phải đi rất nhiều ngày, không ngờ tới nhanh như vậy đã làm xong.”
Mục Đình Sâm hừ nhẹ nói: “Người như cô ta, làm ra chuyện thế này có gì kỳ quái ư? Anh chỉ là tìm tới tài vụ công ty giúp cô ta làm giả, uy bức dụ dỗ một phen, hành vi báo cáo trốn thuế nước ngoài còn có tiền thưởng kếch xù, đối mặt cám dỗ lớn như vậy, tại sao người ta phải giấu diếm thay cô ta? Lòng người cũng không phải là không thể rung chuyền, có đôi khi chỉ cần hóng hóng gió, liền sẽ giống như cỏ vậy. Cô ta lung lạc lòng người từ trước đến nay đều là sai, không thể chỉ là dựa vào lợi ích và uy hϊế͙p͙, cho nên cuối cùng tất cả mọi người mới không chút do dự tới tắp phản bội.”
Trong lòng Ôn Ngôn đối với phương thức giải quyết lần này của Mục Đình Sâm vẫn tương đối đồng ý, chí ít đều là phương thức chính xác, không có quá mức cực đoan.
Trở lại Mục trạch, đi ngang qua cửa chính, cô tận lực nhìn chung quanh, hoàn toàn chính xác có camera, lúc trước còn không để ý đến…
Mục Đình Sâm phát hiện ánh mắt của cô đi tới, làm bộ muốn gõ đầu cô, cô vội vàng ủy thân bảo vệ đầu nhanh chóng xông vào cửa: “Đừng đánh đầu eml Em chính là nhìn xem đến cùng có camera hay không thôi, quả nhiên anh vẫn luôn giả vò!”
Mục Đình Sâm không che giấu chút nào: “Chính là một camera ẩn, thế nào? Cũng không phải chuyên nhìn chằm chằm em mới lắm, vì phòng trộm không được sao?”
Xem bọn họ một trước một sau cười đùa vào cửa, má Lưu cười đến không ngậm miệng được, dù sao từ nhỏ Mục Đình Sâm cũng không có hoạt bát như thế: “Trở về rồi? Tắm một cái rồichuẩn bị ăn cơm đi, Tiêu Đoàn Tử cũng đói rồi.”
Nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử, Ôn Ngôn nghiêm chỉnh, vậy cũng là nhắc nhở cô một tiếng, cô đã là người làm mẹ, không phải trẻ nhỏ nữa. Cô ôm Tiểu Đoàn Tử thơm một ngụm: “Nhớ mẹ không?”
Tiểu Đoàn Tử bị thơm đến ngơ một chút, sau đó đưa tay nhỏ ôm cỗ của cô, dùng khuôn mặt nhỏ thân mật từ từ. Tim cô sắp mềm nhữn ra rồi: “Thơm quá nha bảo bối, hôm nay có phải xoa phấn thơm không?”
Má Lưu nói: *Xoa rồi, mỗi ngày đều xoa, con xem da đứa nhỏ đẹp bao nhiêu, giống con với thiếu gia, mọi người đều rất trắng.”
Mục Đình Sâm cười cười, trực tiếp lên lầu, anh vẫn theo thói quen về nhà là tắm trước.
Ban đêm sau khi dỗ Tiểu Đoàn Tử ngủ, Ôn Ngôn mới đi tắm rửa, lúc ra lấy mặt nạ, dẫn tới Mục Đình Sâm liên tiếp ghé mắt nhìn. Cô kỳ quái hỏi: “Thế nào? Em có chỗ nào lạ hả?”
Anh thu hồi ánh mắt: “Không có, phụ nữ các em sao đều yêu mặt nạ như vậy chứ?”
Cô lý giải anh là đàn ông, không hiểu tác dụng của mặt nạ: “Không có lý do, chính là thích. Anh có muốn thử một chút không?”
Mục Đình Sâm đương nhiên là cự tuyệt: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, mặt của anh sẽ không cho em giày vò, làm thành cái dạng ảo lả kia.”
Anh càng biểu hiện kháng cự, Ôn Ngôn càng có ý tưởng, tay lấy ra mặt nạ, cưỡng ép nhấn anh ở trêи giường: “Đừng giãy dụa, rất nhanh sẽ tốt, anh sẽ thích loại cảm giác này, thoa xong trêи mặt thơm lại mịn, nó không tốt sao? Đến đây, thử một chút.”
Mục Đình Sâm vô cùng kháng cự, không ngừng nghiêng đầu: “Đừng náo!”
Phát hiện bên trêи mặt nạ có chút nước sền sệt chảy xuống, anh có chút sụp đổ, không còn dám giấy dụa nhiều: “Lấy đi mau, anh không cần cái này!”
Ôn Ngôn thấy anh giãy dụa nhỏ dần, tay mắt lanh lẹ đem mặt nạ đắp vào trêи mặt anh: “Nghe lời không phải tốt sao? Nhăn nhăn nhó nhó.”
ngoài kia ba năm luôn xuyên qua camera nhìn chằm chằm cô, nói không ra là loại cảm giác gì, cô vẫn cho là mỗi người một nơi, không can thiệp chuyện của nhau.
Thấy cô không lên tiếng, Mục Đình Sâm ôm chặt cô hơn nữa một chút: “Em sẽ không tức giận chứ?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có, anh nói camera là dùng để phòng trộm, em vốn là không tin, vệ sĩ Mục trạch ở đó cũng giống như thần cửa, ai dám đến? Em buồn ngủ rồi, ngủ trước đây.”
Sau lưng, Mục Đình Sâm trầm mặc mấy giây, buông cánh tay ôm cô ra, chuyển thân, biến thành tư thế đưa lưng về phía của cô.
Ôn Ngôn ngơ ngác hiểu ra: “Anh sao thê?”
Âm thanh anh rầu rï: “Không sao, không phải em buồn ngủ sao? Ngủ đi.”
Anh thế này nhát định là có vấn đề, nếu như bây giờ không dỗ, ngày mai nhất định sẽ tiếp tục nhăn mặt. Ôn Ngôn biết rõ “tập tính” của anh, chủ động từ phía sau ôm eo của anh, mặt ghé vào sau lưng của anh: “Đúng là buồn ngủ rồi, thời tiết còn lạnh, ôm ngủ ấm áp.”