Khương Nghiên Nghiên đột nhiên hỏi: “Anh Đình Sâm đâu?
Anh ấy không có ở nhà sao?”
Sắc mặt Ôn Ngôn lạnh lùng: “Cô tìm anh ấy có việc gì?”
Khương Nghiên Nghiên ý thức được mình đã nhỡ lời: “A…
Không phải, em chỉ thuận miệng hỏi một chút, chị đừng tức giận…”
Trần Hàm không vui nhìn Khương Nghiên Nghiên: “Trong khoảng thời gian này, Ôn Ngôn con phải cẩn thận một chút, néu không có việc gì, mẹ và Khương Nghiên Nghiên về khách sạn trước đây, có việc thì liên lạc với mẹ.”
Ôn Ngôn gật đầu, không nói gì, khó chịu trong lòng còn chưa vơi đi.
Chờ hai mẹ con rời đi, Mục Đình Sâm mới từ trên lầu xuống: “Hai người đó đi rồi? Anh nghĩ… họ ở khách sạn không được an toàn lắm đâu? Nếu Khương Quân Thành tìm được họ, làm ra chuyện gì đó, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Khương Quân Thành bây giờ vừa ra tù, ngay cả sống qua ngày cũng thành vấn đề, một người bị ép đến cực hạn, chuyện gì cũng có thể làm ra.”
Ôn Ngôn hiểu ý của Mục Đình Sâm: “Em cũng từng nghĩ sẽ để bọn họ ở lại biệt thự Mục trạch trước nhưng khi em nghĩ đến anh và Khương Nghiên Nghiên ở gần nhau, em không thoải mái.
Còn nữa, Khương Nghiên Nghiên hại Dao Dao, đây là chuyện cả đời em cũng không có cách nào tha thứ, bây giờ em còn có thể để Khương Nghiên Nghiên sống tốt cũng đã là sự khoan dung lớn nhất đối với cô ta rồi.
Trần Hàm không ngu ngốc như vậy, sẽ không đặt mình vào tình huống nguy hiểm, chúng ta đừng lo lắng.”
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng.
Có thể làm cho Khương Quân Thành ra mặt nói chuyện đàng hoàng đương nhiên là tốt nhưng chỉ sợ Khương Quân Thành ngay cả điều kiện đàm phán cũng không cho, một lòng chỉ muốn gây khó dễ cho tất cả mọi người.
Thấy tâm trạng của cô có chút không thoải mái, Mục Đình Sâm cũng không nói gì nữa, anh và Khương Nghiên Nghiên từng chỉ là diễn kịch, chưa từng xảy ra chuyện gì, mặc dù như vậy, lúc bị Ôn Ngôn lấy ra nói, anh cũng vẫn đuối lý.
Ngay buổi tối Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên trở về, có một bưu kiện gửi đến khách sạn, chuyển đến tay Trần Hàm.
Người gửi bưu kiện không ký tên, nhưng xét theo nội dung bên trong, thế nào cũng giống như Khương Quân Thành giở trò.
Trong bưu kiện là một con chuột chết, Trần Hàm dù có mạnh mẽ đến đâu nhưng khi nhìn thấy con chuột chết, sắc mặt vẫn bị dọa đến tái mét, hơn nửa đêm hai mẹ con cũng không dám ngủ, nhiều lần xác nhận cửa ra vào và cửa sổ đã được khóa.
Khương Nghiên Nghiên bị dọa phát khóc: “Mẹ, con rất sợ quá, bố con, ông ấy rốt cuộc muốn làm gì?”
Trần Hàm không thể mất mặt trước mặt con gái mình, mạnh mẽ giả vò bình tĩnh: “Chẳng qua chỉ là trò nhỏ hù dọa người mà thôi, ông ta không cam lòng hiện tại trở thành hai bàn tay trắng, mẹ đã sớm có tâm lý chuẩn bị, không cần sợ.
Ông ta S2 0% J NNG: củ nh VỀ: Kênh: muôn trồn trong bóng tôi đê chơi thì kệ ông ta, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ không chịu nổi mà tự mình xuất hiện thôi.”
Nhân lúc Trần Hàm đi vệ sinh, Khương Nghiên Nghiên gửi tin nhắn cho Ôn Ngôn: “Chị ơi, có người gửi cho chúng em con chuột chết, mẹ cũng bị dọa sợ, bây giờ chúng em đều không dám ngủ.”
Lúc nhận được tin nhắn, Ôn Ngôn vẫn chưa ngủ, ngay từ đầu chỉ có Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên không ngủ được nhưng bây giờ lại hại cả Ôn Ngôn cũng không ngủ được.
Trước khi Trần Hàm không mở miệng, Ôn Ngôn không nghĩ có sắp xếp khác, nhưng trong đầu không chịu được mà suy nghĩ nhiều lần, càng nghĩ càng phiền.
Mục Đình Sâm bị động tác lật người của cô đánh thức, đưa tay ôm lấy cô: “Sao vậy?”
Cô buồn bực nói: “Khách sạn có chuyện, có người gửi con chuột chết cho Trần Hàm, bây giờ họ sợ đến mức không ngủ được.
Khương Quân Thành kia thật sự có vấn đề về đầu óc, Trần Hàm cũng đã trở về rồi, ông ta lại đe dọa như vậy là có ý gì? Nếu có điều kiện thì sớm xuất hiện thương lượng thì tốt rÓi.
Mục Đình Sâm phân tích: “Có thể ông ta chỉ muốn tiền mà thôi, trước tiên muốn tạo ra bầu không khí sợ hãi để mẹ em sụp đồ, đến lúc đó muốn tiền mới có thể hiệu quả hơn.
Đa số mọi người sẽ đưa tiền để tránh rắc rối, miễn là họ không thể chịu đựng được nữa rồi.
Mẹ em và Khương Quân Thành sống cùng nhau nhiều năm như vậy, mỗi người đều hiểu rõ tính cách của đối phương, Khương Quân Thành biết mẹ em sẽ không dễ dàng đưa tiền.
Hiện tại Khương Quân Thành không có gì cả, mẹ em cũng tuyệt đối không có khả năng tái hôn với ông ta, điều duy nhất ông ta có thể tranh thủ chính là bảo đảm đủ tiền cho phần đời còn lại của mình.”
Ôn Ngôn trầm mặc một lát, nói: “Đưa bọn họ về nhà ở đi, ở đây tương đối an toàn.
Sống chết của Khương Nghiên Nghiên không liên quan gì đến em, em chỉ vì Trần Hàm, dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của em.”
Mục Đình Sâm thấy cô mềm lòng, nói: “Anh bảo chú Lâm lái xe đi đón người, em yên tâm ngủ đi.”
Làm sao cô có thể yên tâm được? Cô nắm lấy tai Mục Đình Sâm: “Anh hứa với em, không được nhìn Khương Nghiên Nghiên, anh nhìn cô ta bao nhiêu em đều cảm thấy buồn nôn!
Còn nữa, nếu Khương Nghiên Nghiên khiến em không thoải mái, em sẽ lập tức để cô ta cút đi!”
Mục Đình Sâm lần đầu tiên bị người ta nắm lấy tai, theo phản xạ đẩy tay cô ra: “Em tự nhìn là được, anh chỉ đưa ra một gợi ý, quyết định là do bản thân em.
Anh và Khương Nghiên Nghiên thật sự không có gì, Lúc trước vốn tốt với cô ta là vì tức giận em, anh cũng chưa từng chạm vào cô ta, em có thái độ gì? Anh sai được sao? Được rồi, được rồi, ngủ đi.”
Ôn Ngôn không lên tiếng, vẫn không ngủ được, chờ Lâm quản gia đón người về, cô mặc áo ngủ đi tới đầu cầu thang, từ trên cao nhìn Khương Nghiên Nghiên, nói: “Cô và Trần Hàm ở trong phòng khách, ở đây không được tùy tiện, cô khiến tôi không thoải mái, tôi sẽ đuổi cô ra ngoài.”.
Bạn đang đọc truyện tại _ trùmtruy ện.n e t _
Khương Nghiên Nghiên hơi cúi đầu: “Chị, em sẽ không làm chuyện khiến chị không vui đâu.
Chỉ là… Em quen ngủ một mình, có thể cho em một mình một phòng được không?”
Ôn Ngôn quyết đoán từ chối: ‘Không được, nếu cô không thích, có thể lập tức trở về khách sạn ngay bây giờ, tôi sẽ bảo người đưa cô đi.”
Ngủ với Trần Hàm, ít nhất còn có người nhìn trông chừng Khương Nghiên Nghiên, Trần Hàm sẽ không để Khương Nghiên Nghiên làm chuyện hồ đồ.
Khương Nghiên Nghiên đương nhiên không muốn trở về khách sạn: “Được rồi… Em không muốn quay lại khách sạn, em rất sợ.”
Trần Hàm bình tĩnh lại, nói: “Muộn như vậy, làm phiền con rồi, Ôn Ngôn, con đi nghỉ ngơi đi, còn lại chúng ta sẽ tự sắp xếp.
Trong khoảng thời gian ở đây, chúng ta sẽ cố gắng hết mức không gây thêm phiền phức cho con, xử lý xong chuyện Khương Quân Thành chúng ta sẽ lập tức đi ngay.”
Ôn Ngôn gật đầu, xoay người trở về phòng ngủ.
Vì tối qua không ngủ nhiều nên sáng hôm nay Ôn Ngôn thức dậy muộn.
Đồng hồ buộc cô phải ra khỏi giường sau hơn mười phút kêu vang, đầu cô nặng nề không chịu nổi.
Đột nhiên nghe thấy dưới lầu có tiếng chơi đùa của Tiểu Đoàn Tử, còn có tiếng Mục Đình Sâm nói chuyện, cô không để ý đến việc vệ sinh cá nhân, đi đến cầu thang xem thử.
Khương Nghiên Nghiên đang cùng Tiểu Đoàn tử chơi đồ chơi, còn dạy Tiểu Đoàn Tử gọi “dì nhỏ”, Mục Đình Sâm đứng ở một bên nhìn Tiểu Đoàn Tử.
‘ Chỉ cần Mục Đình Sâm ở cùng Khương Nghiên Nghiên, Ôn Ngôn liền không thoải mái, trong lòng cô đột nhiên nỏi giận, cộng thêm sự khó chịu khi rời giường, xoay thẳng người trở về phòng, tiếng đóng cửa vang lên khiến người ta sợ hãi.
Mục Đình Sâm nghe thấy tiếng động trên lầu, liền biết Ôn Ngôn đã thức dậy, lên lầu xem thử: “Thức rồi à? Anh tháy tối qua em ngủ không ngon nên không định gọi em dậy, anh đến công ty đây, em ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi, cũng ở trò chuyện với mẹ em..
Danh Sách Chương: