Hai cô trao đổi bằng ánh mắt rồi ăn ý mà bật cười. An Nhã vịn eo nói nhỏ: “Mấy món ăn ở đây thật ngon. Cho dù dì Hạ có cho chúng ta nguyên liệu tốt đến đâu thì chúng ta cũng không thể làm ra hương vị giống vậy… tôi không để ý nên ăn đến căng bụng rồi, thật mắt mặt quá. Mà Mộng Dao à… sau khi chia tay, cô không cảm tháy hối tiếc sao? Kính Thiếu Khanh nấu ăn rất ngon đó.”
Trần Mộng Dao không vui: “Người tôi cần là một người đàn ông chứ không phải một đầu bếp, sao tôi có thể chịu được việc anh ta hôn môi với người phụ nữ khác để tôi đội nón xanh? Tôi thà không ăn được cơm anh ta nấu! Cô có chút chí khí được không? Đi, chúng ta về nhà nằm nuôi mỡ!”
Đột nhiên An Nhã cau mày: “Không được, tôi phải vào nhà vệ sinh một lát. Đợi thêm nữa thì tôi vỡ bàng quang mát. Tôi để túi xách và điện thoại ở đây, cô giữ giúp tôi một chút nhé, đợi tôi.”
Trần Mộng Dao gật đầu, một lần nữa ngồi xuống ghế.
Bỗng nhiên khoé mắt cô thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đột ngột xuất hiện ở phía cửa lớn, cả người cô giống như bị điện giật một cái. Đó là Kính Thiếu Khanh! Không phải anh đang bận đi bar cùng phụ nữ sao? Tại sao anh lại đến nhà hàng vào thứ Hai?
Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cô chỉ đến đây để anh cơm nên anh có là chủ nhà hàng này thì đã sao? Đâu phải cô không trả tiền! Cô giả bộ không nhìn thấy anh rồi thuận tay cầm lấy điện thoại của An Nhã vờ bám máy.
Bước chân của Kính Thiếu Khanh dừng lại khi anh đi đến bên cạnh cô: “Thật trùng hợp, xem ra em vẫn sống tốt sau khi chia tay với anh, còn có tiền để đến đây ăn cơm. Có cần anh nói với thu ngân rằng sau này đều miễn phí cho em không?”
Cô ngẳng đầu, giống cười nhưng lại không cười: “Không cần, tiền này tôi trả được, nếu không tôi đến đây để làm gì? Với lại hôm nay có người mời bữa nên tôi không cần tốn một cắc nào.
Dù sao chúng ta cũng chia tay rồi, tôi lại ăn chực của anh thì không được tốt lắm.”
Cặp mắt của anh hơi nhíu lại, anh chăm chú nhìn cô như muốn xem thử cô có đang nói dối hay không: “Ò… vậy sao? Không sao cả, trước giờ anh đều rộng rãi với người cũ, huống hồ chúng ta đã làm lành rồi đúng chưa? Vậy là em vẫn là bạn gái của anh nên em không cần cảm thấy khó xử đâu.”
Rõ ràng anh cố tình đùa giỡn cô, vậy mà giờ anh còn dám lấy chuyện đó ra để nói. Có ma mới làm lành với anh!
Vào lúc Trần Mộng Dao muốn mở miệng mắng thì điện thoại của An Nhã trên tay cô đột nhiên có tin nhắn đến, ghi chú hiển thị tên “Bạch Nguyệt Quang”- chính là người tên “Mặc” kia.
Toàn bộ nội dung của tin nhắn nhảy lên trên màn hình: “Anh suy nghĩ rồi, tuần sau anh có thời gian. Nếu em muốn gặp mặt thì chúng ta ra uống cà phê với nhau đi.”
Tất nhiên Kính Thiếu Khanh cũng đọc được đoạn tin nhắn đó, môi mỏng của anh nhếch lên. Anh đột ngột giành lấy điện thoại trong tay cô rồi nhấn vào trang tin nhắn: “Bạch Nguyệt Quang à… chậc chậc… thật không ngờ trong lòng của một người phụ nữ như em còn có Bạch Nguyệt Quang. Thế mà trước giờ anh đều không biết, để anh xem thử tên này là loại hình nào…”
Trần Mộng Dao bắt đầu khẩn trương, An Nhã trở về đây rồi, cô không thể để anh phá hoại chuyện của người ta được! Cô đứng dậy giật lại điện thoại, mặc nỗi anh quá cao nên cô có nhón chân với tay cũng không chạm tới điện thoại được. Mà anh rất ung dung giơ điện thoại lên, không lộ ra chút cố ý làm khó cô nào.
Sau khi cô bị đả kích vì chênh lệch chiều cao quá lớn và không giành được điện thoại, cô liền chống hai tay lên eo. Bộ dáng cô như muốn ăn sống anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Có phải anh bị điên rồi không?”
Kính Thiếu Khanh thấy cô lộ nanh vuốt rồi nên nhanh chóng trả lời tin nhắn của “Mặc”: “Tôi không muốn gặp mặt nữa.”
Cùng lúc đó Trần Mộng Dao giật lại điện thoại với tốc độ ánh sáng. Vừa nhìn thấy dòng tin nhắn gửi đi, cô còn không kịp chửi Kính Thiếu Khanh mà nhanh chóng thu hồi tin nhắn trước.
Nhưng chết một cái là “Mặc” vốn luôn trả lời tin nhắn cực chậm, vậy mà lần này lại phản hồi ngay!
Nội dung chỉ có một chữ: “Ừ”
Mặt của cô đã chuyển sang xanh: “Con người như anh… anh thật là… CMN điện thoại này không phải của tôi!”
Lúc này Kính Thiếu Khanh mới phát hiện ra rằng điện thoại này không phải của cô, chỉ là màu điện thoại giống nhau mà thôi…
An Nhã đi ra từ nhà vệ sinh, cô nhìn thấy hai người không biết đang làm gì: “Kính Thiếu Khanh… sao anh lại ở đây?”
Trần Mộng Dao trừng mắt nhìn Kính Thiếu Khanh một cái, sau đó giao trả lại An Nhã: “Đây, điện thoại của cô. Lúc nãy… Bạch Nguyệt Quang có nhắn tin cho cô… chuyện này… không liên quan đến tôi đâu đấy!”
Hàng lông mày anh tuấn của Kính Thiếu Khanh khẽ chau lại, anh quyết định chuồn đi trước: “A… tôi đến đây lấy đồ, bây giờ tôi phải đi đây. Hai người cứ từ từ nói chuyện nhé!”
An Nhã nhìn thấy đoạn tin nhắn với “Mặc”, sắc mặt cô dần trở nên âm u. Trần Mộng Dao toát cả mồ hôi lạnh, tính khí của An Nhã rất tốt nên hầu như chưa từng nổi nóng qua. Nhưng bây giờ cô ấy đang tức giận thật rồi, thật sự không dám tưởng tượng!
“Cái đó… Kính Thiếu Khanh tưởng đấy là của tôi nên mới… xin lỗi cô mà, để tôi giúp cô giải thích với Mặc!”
An Nhã chậm chạp ngẳng đầu lên nhìn cô: “Không… không sao… tôi cũng đã quyết định không gặp mặt với anh ấy rồi, không nghĩ tới anh ấy sẽ đột nhiên… Dao Dao, tôi cảm thấy…
có phải Kính Thiếu Khanh vẫn còn thích cô không?”
Trần Mộng Dao im lặng hai giây, cô cười đến vô tâm vô phế: “Cái mông! Chỉ cần là người phụ nữ vừa mắt thì anh ta đều thích, chị đây chỉ là một trong những con cá trong ao của anh ta thôi! Đi nào, chúng ta về nhà thôi.”
Trên đường ngồi xe trở về, Trần Mộng Dao không thấy An Nhã nhắn tin giải thích với “Mặc” nên cảm thấy áy náy: “Thật sự cô không có ý định giải thích với “Mặc” sao?”
An Nhã lắc đầu: “Không cần nữa, như vậy cũng tốt. Thật ra khó khăn lắm tôi mới đủ can đảm đề nghị gặp mặt, tôi cũng rất…
ngưỡng mộ anh ấy. Bây giờ nghĩ kỹ lại thì quả thật anh ấy không thể có cảm giác với tôi. Với lại anh ấy cũng đã từ chối buổi gặp mặt đầu tiên rồi, tôi đã quyết định sẽ không gặp nhau nữa nên không cần giải thích rồi và tôi cũng không có ý định liên lạc với anh ấy nữa. Suy nghĩ của anh ấy đối với tôi đơn thuần như thế, vậy mà tôi lại có mục đích khác với anh, như vậy không thích hợp để liên lạc nữa.”
Trần Mộng Dao cũng không khuyên ngăn. Những loại chuyện như vậy không thể miễn cưỡng được, có người sẽ tình nguyện mạo hiểm nhưng cũng có người đã quen với việc kịp thời dừng lại.
Lúc về đến nhà, cô nằm trên giường mở điện thoại mới phát hiện tin nhắn của Diệp Quân Tước. Chắc hẳn anh ta đã bận xong, anh ta gửi tin nhắn hỏi cô đã về đến nhà chưa.
Cô không có tâm trạng trò chuyện qua bàn phím nên trực tiếp gọi điện cho anh ta. Nói thật, nếu như không nghĩ đến khuôn mặt thì giọng nói của anh ta khá dọa người. Nhắc đến chuyện này cũng thật là kỳ lạ, chỉ cần nhan sắc của đối phương đẹp thì giọng nói cũng được chấp nhận. Chắc đây chính là sức mạnh của sắc đẹp.
Đầu dây bên kia đã được kết nối, cô đi thẳng vào vấn đề: “Hiện tại tiện nói chuyện rồi chứ? Tôi đã về đến nhà rồi.”
Diệp Quân Tước cười nhẹ hai tiếng: “Cô muốn biết đến vậy sao? Đây không phải là lần đầu cô hỏi tôi về vấn đề này rồi.”
Cô thầm nói trong bụng: “Anh biết tôi không phải lần đầu tiên hỏi mà anh còn cố tình lờ đi? Ai biết anh có mục đích gì không chứ? Có phải anh có âm mưu gì với tôi không?”