Sáng sớm ngày hôm sau thì anh nghe thấy tiếng gõ cửa, anh tưởng Trần Mộng Dao trở về liền cố gắng tỉnh táo đi ra mở cửa.
Nhưng vừa trông thấy người trước cửa là Hạ Lam thì đáy mắt của anh thoáng qua một tia thất vọng: “Sao mẹ lại đến đây?”
Hạ Lam mang theo đồ bổ dành cho thai phụ, sắc mặt bà rất hồng hào: “Tất nhiên mẹ đến để thăm con dâu và cháu trai rồi, Dao Dao đâu? Còn chưa dậy sao? Cuối tuần này hai con không qua nhà mẹ nên mẹ chỉ còn nước phải qua đây.”
Đây có thể gọi là nhà đang dột lại gặp đúng lúc trời mưa suốt đêm không? Đúng lúc Trần Mộng Dao không ở nhà thì Hạ Lam lại chạy đến đây, Kính Thiếu Khanh có chút chán nản: “Em ấy… không có ở đây, đang ở bên chỗ Ôn Ngôn.”
Hạ Lam nhìn vẻ mặt và cách nói chuyện không chút sức sống của anh, liền đoán ra được chuyện lần này không hề đơn giản: “Cãi nhau rồi sao? Cả tối hôm qua Dao Dao cũng không trở về ư? Thiếu Khanh, mẹ không phải đang trách con, tại sao con lại cãi nhau với một người mang thai chứ? Con là đàn ông, có chút chuyện như vậy cũng không biết sao? Đi, con mau mang người trở về.”
Kính Thiếu Khanh ngồi xuống sô pha rồi châm một điếu thuốc: “Không đi, đợi em ấy bình tĩnh một chút mới nói tiếp. Bây giờ con qua thì em ấy cũng không chịu theo con về đâu.”
ị Hạ Lam vỗ một cái “bốp” lên ót của anh làm cho điều thuốc trong miệng anh rơi xuống. Anh có chút thiếu kiên nhẫn: “Mẹ…
mẹ đừng lo chuyện giữa con và em ấy nữa, con có dự tính cả xin rÖI.
Hạ Lam không đồng ý: “Trước đây là ai ép con và Dao Dao làm hòa rồi kết hôn? Đều là con tự nguyện xông lên đuỏi theo, còn bây giờ là thái độ gì đây? Đừng để mẹ phải xem thường con, đến người phụ nữ của mình cũng không dỗ được thì uỗng đống cơm con đã ăn suốt ba mươi năm rồi đấy! Ai cho phép con hút thuốc trong nhà? Thai phụ không thể hít phải khói thuốc, con muốn hút thuốc thì lăn ra ngoài. Con không đi đón Dao Dao thì mẹ tự đi đón!”
Hạ Lam vừa định rời đi thì Kính Thiếu Khanh đã kéo bà lại: “Mẹ! Diệp Quân Tước là Triển Trì.”
Hạ Lam hoàn toàn ngây người: “Con nói cái gì? Đó… sao có thể?”
Kính Thiếu Khanh có chút khó khăn nói: “Là sự thật, con đã điều tra qua rồi. Cậu ta về đây là vì Dao Dao. Sự việc lúc này khá phức tạp nên mẹ đừng quản nữa. Dao Dao vẫn chưa biết, con không thể nói chuyện này cho em ấy biết được vì chỉ cần nhắc đến cái tên Triển Trì thì sắc mặt của em ấy đã trắng bệch rồi, chúng ta không nên khiến em ấy kϊƈɦ động. Có rất nhiều chuyện mà mẹ không biết, con cũng chẳng biết có nên nói với mẹ hay không… mẹ về trước đi, con một ít thời gian để nghĩ cách giải quyết.”
Giờ khắc này Hạ Lam cũng hiểu được ít nhiều về hoàn cảnh lúc này của Kính Thiếu Khanh. Đối với con dâu của mình thì chắc chắn bà cũng nắm khá nhiều thông tin, bà cũng biết chuyện Diệp Quân Tước là Triển Trì có bao nhiêu nghiêm trọng: “Được rồi… Thiếu Khanh, Dao Dao là một đứa bé tốt, người ta nhỏ hơn con nhiều tuổi nên phải mềm mỏng, chẳng có gì là không giải quyết được nên con đừng chọc tức nó. Có cần mẹ giúp gì thì cứ điện thoại, mẹ về trước đây. Con cũng nghỉ ngơi một lúc đi, sắc mặt của con trông tệ muốn chết.”
Kính Thiếu Khanh miễn cưỡng nở nụ cười, anh mừng vì Hạ Lam khá tiến bộ và như vậy có thể giảm bớt nhiều rắc rối cho anh.
Ở một góc khác, trong trang viên của Diệp gia.
Diệp lão gia nồi trận lôi đình nhìn chằm chằm vào Diệp Quân Tước: “Khúc Thanh Ca đi được vài ngày nay rồi, cậu không có dự tính gì sao? Rết cuộc cậu muốn làm gì hả? Tôi đã nói rồi, cho dù cậu có làm gì cũng không được ảnh hưởng đến quan hệ giữa Diệp gia và Khúc gia, có phải cậu xem lời nói của tôi là gió thoảng qua tai hay không? Đi, mau mang người về cho tôi!”
Diệp Quân Tước vẫn giữ nguyên thái độ thờ ơ: “Chân ở trêи người cô ấy, cô ấy muốn đi hay muốn ở lại đến lượt tôi cản sao?”
Lão gia tức đến gương mặt đỏ bừng: “Nếu như không phải cậu chọc giận nó thì nó sẽ bỏ đi sao? Đừng tưởng tôi không biết cậu đang giở trò gì, bây giờ tôi với cậu là người chung thuyền nên dù cậu không muốn nghe cũng phải nghe!”
Ông ta nói không sai, cuối cùng Diệp Quân Tước cũng có chút phản ứng. Đó là một phản ứng trào phúng: “Chẳng phải ông biết rất rõ lý do cô ấy bỏ đi sao? Cô ấy tưởng tôi là người giết Lê Thuần, ngời mà cô ấy cứu khỏi tay tôi vẫn không thể sống đến lúc trời sáng, cô ấy cảm tháy tôi tàn nhẫn, chỉ vậy thôi. Ông muốn tôi đi đón cô ấy rồi nói rằng người là do ông giết sao?
Vậy vẻ mặt từ bi mà ông trưng ra trước mắt cô ấy chẳng phải bị đánh vỡ sao? Hử?”
Diệp lão gia nhất thời nghẹn họng, qua một lúc lâu ông ta mới lên tiếng: “Đúng thật chỉ vì vậy sao?”
Diệp Quân Tước nhướng nhướng mày không nói gì, ông ta thở dài: “Để tôi gọi điện cho nó.”
Điện thoại rất nhanh đã có người bắt máy, lão gia họ Diệp mở loa ngoài nên Diệp Quân Tước cũng có thể nghe rõ giọng nói của Khúc Thanh Ca: “Ông nội? Có việc gì sao?”
Diệp lão gia lại đổi sang bộ mặt hiền từ, giọng điệu dịu dàng: “Thanh Ca à, cháu về đó cũng mấy ngày rồi, khi nào mới quay về? Tước Nhi không khéo miệng nên không biết nói mấy lời hay ý đẹp, lúc nãy ông vừa hỏi nó có chuyện gì xảy rồi, ông đã biết giữa hai người đang có chuyện gì. Đây chỉ là một sự hiểu lầm, nó không làm gì người phụ nữ tên Lê Thuần kia cả. Tối hôm đó trong Diệp gia không có động tĩnh gì, ông đã kiểm tra rồi và quả thực Lê Thuần chết vì trượt chân ngã xuống. Sao Tước Nhi có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Cháu thả người đi thì chắc chắn nó sẽ không làm gì người đó nữa đâu. Ông đã dạy dỗ nó một trận rồi, sau này không được làm những chuyện ác liệt như vậy nữa. Cháu quay về đi.”
Khúc Thanh Ca có chút do dự hỏi: “Có thật là không phải anh ấy làm không? Nhưng khi cháu hỏi thì anh ấy không phản bác…”
Ông cụ tiếp tục khuyên nhủ: “Tất nhiên không phải rồi, cháu còn không hiểu bản tính của nó sao? Cháu không tin nó à? Nó đã quen để trong lòng lười giải thích rồi, ông cũng mắng nó một trận và nó nhận lỗi rồi. Chân của nó không đi lại không được tiện nên không qua đón cháu được, để ông cho người đi đón cháu về nhé?”
Khúc Thanh Ca ngập ngừng một lúc rồi cũng đáp ứng: “Dạ vâng, cháu đã đặt vé máy bay của hôm nay rồi nên không cần cho người qua đón cháu, cháu sẽ tự qua đó. Thật xin lỗi ông, khiến ông phải phiền lòng rồi.”
Sau khi ông ta ngắt máy, Diệp Quân Tước chậc lưỡi hai tiếng: “Bái phục, chỉ hai ba câu là có thể lừa được người khác. Ông diễn vai hai mặt cũng hay thật đấy.”
Diệp lão gia trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu tốt nhát là thành thật một chút, cho dù là diện cũng phải đối xử với Khúc Thanh Ca tốt một chút cho tôi. Nếu còn xảy ra chuyện như vậy thì tôi cho cậu biết tay!”
Diệp Quân Tước trở về phòng rồi suy tư một lúc, anh ta gọi điện cho A Trạch trở về để đến sân bay đón Khúc Thanh Ca.
Đối với đứa bé trong bụng của Khúc Thanh Ca, anh ta phải nhanh chóng giải quyết vì càng kéo dài thì càng không ổn. Đợi đến khi bụng của cô to lên thì lão gia sẽ phát hiện, lúc đó mọi chuyện không còn do anh ta quyết định nữa.
Buổi chiều, Khúc Thanh Ca về đến trang viên của Diệp gia. Sau khi cô gặp Diệp lão gia thì quyết định nói lời xin lỗi với Diệp Quân Tước, dù sao cũng do cô hiểu lầm anh ta trước.
“Xin lôi, em nên làm rõ mọi chuyện trước.”
Khúc Thanh Ca lớn lên dưới bàn tay cưng chiều bảo bọc của Khúc gia, trước giờ cô chưa từng cúi đầu trước mặt ai. Vì thế lúc cô nói lời xin lỗi trông có vẻ không được chân thành nhưng đó là lời xin lỗi xuất phát từ thật tâm.
Diệp Quân Tước không máy phản ứng, anh ta vẫn người trước cửa sổ nhìn ra chiếc tượng điêu khắc của đài phun nước: “Không sao. Có một chuyện không nên kéo dài thêm, cô dự tính khi nào phá bỏ đứa con trong bụng?”