*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ Dương Dương từ trước đến này đều không biết nói lời từ chối, Ôn Ngôn không muốn để chuyện trở nên khó coi, cũng cầm cốc lên: “Uống nào.”
Đường Xán tỏ ra hài lòng, ngồi giữa hai bọn họ: “Thế mới đúng chứ.”
Từ Dương Dương chưa tiếp xúc với nam giới bao giờ, lập tức không được thoải mái cứng đơ người lại, không dám động đậy gì nữa. Đường Xán quả nhiên là rất tự nhiên như đã quen biết từ lâu, khoác tay ôm lấy vai của Từ Dương Dương: “Nghe nói cô là tay sai đắc lực của Ôn Ngôn, cô không được học thói thu mình lại, lầm lì ít nói như vậy chẳng tốt tẹo nào.”
Ôn Ngôn nghe vậy liền lên tiếng: “Cô ấy không phải là tay sai của tôi, cùng lắm có thể coi cô ấy là đồ đệ của tôi mà thôi, tôi là sư phụ, gọi tay sai chẳng vừa tai gì cả. Người ta còn chưa có bạn trai đấy, anh đừng có mà tùy tiện như thế, làm cô ấy sợ rồi kìa.”
Đường Xán lúc này mới phát hiện ra Từ Dương Dương đã đỏ hết cả mặt, nhắc cánh tay còn đang khoác trêи vai cô ấy lên: “OK, coi như là tôi sai đi, đừng để tâm nhé, tôi là người như vậy đấy.”
Từ Dương Dương vội nói: “Không sao… tôi không để tâm đâu…”
Cùng với bầu không khí xung quanh, Từ Dương Dương ít nhiều cũng cảm tháy thoải mái hơn, kéo Ôn Ngôn đi ra chơi với mọi người, hai người cũng có uống một chút rượu, đồ ăn thì chẳng ăn mấy, có chút xông lên đầu rồi.
Một lúc sau, có phục vụ đem sâm panh đến, Đường Xán nói: “Đây là dành tặng cho Ôn Ngôn, rất vui vì được làm đồng nghiệp với cô.”
Ôn Ngôn biết rõ tửu lượng của mình không tốt, cô không muốn một mình uống hét cả chai sâm panh xong phải có người cõng mình về, thế nên nói: “Mọi người cùng uống nào.”
Không ngờ Đường Xán ngăn không cho cô rót sâm panh cho mọi người, gương mặt đẹp trai tiến sát đến gần, ánh mắt có thứ gì đó mà cô nhìn không hiểu: “Tôi nói là, dành cho cô, những người khác muốn uống thì gọi thêm là được rồi.”
Có người cũng xúm lại nói: “Đúng thế, chúng tôi gọi thêm là được rồi, thầy Đường ít khi có lòng như thế này lắm, cô không nên bày đặt ra vẻ là Mục phu nhân như thế…”
Nghe có vẻ chỉ là câu nói đùa khiến cho Ôn Ngôn tiến thoái lưỡng nan, cô chỉ cười nói: “Được thôi, vậy thì xin cảm on, tôi và đồ đệ của mình cùng hưởng thụ không sao nhỉ?”
Không đợi Đường Xán kịp nói gì, cô đã rót cho Từ Đường Đường một ly.
Đường Xán cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn Từ Dương Dương mím môi cười cười.
Rượu đi ba vòng, Từ Dương Dương và Ôn Ngôn đều đã bắt đầu say, hai người cùng đi ra nhà vệ sinh, muốn rửa mặt cho tỉnh táo lại, chuẩn bị rời đi.
Bỗng nghe thấy toilet bên cạnh có giọng nói cười đùa không kiêng nễ gì hết: “Thật tình, người ta là Đường Xán có danh tiếng hơn cô ta nhiều, cô ta lại còn cậy mình là Mục phu nhân nữa chứ, ngoài cái danh nghĩa đấy ra, cô ta còn có cái gì chứ?
Bình thường ở công ty lên mặt với tôi đã không thèm nói gì rồi, giờ lại ra vẻ với Đường Xán, thật là tự tin quá cơ. Nếu như Mục Đình Sâm tốt với cô ta thật, cô ấy làm gì mà phải đến cái công ty nhỏ như thế này làm việc? Tuy rằng bình thường vẫn có ô tô đưa đón, nhưng mà chúng ta có thấy Mục Đình Sâm xuống xe bao giờ đâu, ai biết được đấy có phải là tài xế đến đón hay không?”
Một người khác lập tức tiếp lời: “Đúng thế, ha ha… có lẽ đúng như cô nói, người đàn ông như Mục Đình Sâm chắc chắn không thể chỉ chạy vong quanh một người phụ nữ thế được, bên ngoài chắc chắn là cờ bay phấp phới, làm sao mà có thời gian đưa đón cô ta được? Còn nhớ lần trước có người đến cổng công ty chửi cô ta là vợ bé không? Chuyện xấu xa như thế cô ta còn làm ra được, lại còn suốt ngày tỏ ra thanh cao nữa, ra vẻ là không để ý gì đến Đường Xán, không cần thận ở sau lưng đã lây dây với nhau rồi ấy chứ.”
Từ Dương Dương nghe không nỗi nữa, uống rượu vào cô ấy như trở thành một người khác vậy, dáng vẻ nhút nhát mọi ngày không còn nữa, đạp thẳng vào cửa toilet bên cạnh, điệu bộ như muốn lớn tiếng chửi mắng vậy. Ôn Ngôn đưa tay bịt miệng cô ấy lại rồi lôi đi.
Người ở toilet bên cạnh đến sau đó mới xông ra chửi bới, nhưng lại không thấy ai, mắng vài câu rồi thôi.
Ôn Ngôn đưa Từ Dương Dương rời khỏi câu lạc bộ, ra đến bên ngoài bị gió lạnh thôi, dạ dày như cuộn lên, thế nhưng lại không nôn ra được. Cô nhắn tin cho quản lý Nghiêm, nói là phải về trước, bầu không khí giả tạo trong căn phòng đó làm cô hoàn toàn không muốn đi vào.
Từ Dương Dương líu cả lưỡi nói: “Sao lại ngăn em lại chứ?
Bọn họ ở sau lưng nói xấu chị, chị thì lại chẳng có phản ứng gì cả là sao? Bình thường em thấy em đã là đứa nhát gan rồi, cho là chị rất lạnh lùng đầy lý trí, lẽ nào giờ chị lại như em à? Cũng sợ sẽ gây chuyện sao?”
Ôn Ngôn dựa vào gốc cây bên đường phẩy tay nói: “Không phải, chị chỉ là cảm thấy không cần thiết, em nói bọn họ đều biết chị là Mục phu nhân rồi, chị còn đi tính toán với bọn họ, thậm chí là đánh nhau nữa, thế thì mất mặt quá, làm thế chẳng phải là sẽ ảnh hưởng đến thể diện người đàn ông của chị à?
Đường Xán nhìn theo hướng chiếc xe taxi đã đi được rất xa, anh mím môi không nói thêm gì nữa.
Từ Dương Dương vỗ vỗ vào mặt mình, cố gắng giữ tỉnh táo, nhìn thấy có xe taxi trống đi đến, cô vội vươn tay ra đón xe: “Anh đi về chơi tiếp đi, tôi đón xe về trước đây, ngày mai gặp.”
Đường Xán tóm lấy cổ tay cô kéo lại: “Tôi đưa cô về.”
Cô miệng nói không cần thì Đường Xán đã để cho xe taxi rời đi rồi.
Bên này thì Ôn Ngôn vẫn chưa về đến nhà thì đã cảm thấy khắp người nóng rực lên, cơ thể có cảm giác rất kỳ lạ. Cô không thể không mở cửa kính xuống, gió lạnh thổi vào thì mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tài xế thấy cô ngọ nguậy không yên liền hỏi: “Cô khó chịu chỗ nào à?”
Cô cúi đầu ậm ờ một tiếng, đã đến gần tòa nhà của tập đoàn Mục thị, cô bỗng có một ý nghĩ: “Dừng lại ở trước tòa nhà đó, không cần đến địa chỉ lúc nãy nữa.”
Xuống khỏi xe, cô loạng choạng đi vào tòa nhà, cảm giác quái lạ ấy càng rõ ràng hơn, cô biết là chỉ uống rượu thôi thì sẽ không thể như thế này, liệu có phải là đã bị người ta cho gì vào không?
Cô bây giờ không còn thời gian để nghĩ máy chuyện này nữa, trong căn phòng đó có quá nhiều người, không ưa cô cũng có rất nhiều người, ai đó giỏ trò cũng không biết chừng.
Ngồi thang máy lên tầng, cũng may là Mục Đình Sâm vẫn còn ở công ty, Đới Duy cũng chưa về. Nhìn thấy bộ dạng đi cũng không vững của cô, Đới Duy có vẻ kinh ngạc: “Cô sao thế? Đây là uống rượu rồi à?”
Cô thở ra hơi dài: “Ừm… Mục Đình Sâm có ở trong văn phòng làm việc không?”
Đới Duy gật đầu, giúp cô mở cửa phòng làm việc ra: “Đi từ từ thôi, tôi cũng về luôn đây, chủ tịch cũng sắp xong rồi, hai người một lát nữa cùng về luôn, tôi xin phép đi trước.”