Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ôn Ngôn không biết trong lòng Mục Đình Sâm nghĩ thế nào, cũng không ngờ khi gặp lại, anh còn không hề nhắc tới đứa con, nghĩ đến tính tình lạnh nhạt của anh, đúng rồi, làm sao một người đàn ông như vậy có thể quan tâm đến mối quan hệ huyết thống đó chứ? Anh nói anh yêu cô, đó là ảo tưởng đúng không?

Hoặc có lẽ… là thật sự yêu.

Bước ra khỏi Mục trạch, Trần Mộng Dao nhìn thấy chiếc Audi liền tức giận: “Nếu có vốn để nói không cần, mình thật sự không muốn lái chiếc xe này đâu. Ai bảo Mục Đình Sâm anh ta giàu có chứ? Lúc này chúng ta lại phải cúi đầu trước “thế lực xấu xa”. Mặt khác, nếu như cậu lại ở nhà của mình, mẹ mình có thể sẽ làm ra chuyện gì động trời nữa, đến lúc đó chúng ta cũng không kịp thu dọn đống hỗn độn kia, hai ngày này mình giúp cậu tìm một căn nhà, cậu nên dọn ra ngoài đi, mình sẽ đến với cậu thường xuyên, hàng ngày sẽ đưa đón cậu đi làm. mình không phải đuổi cậu đi đâu, mình phải nói rõ điểm này, cậu biết chắc

mình đang nghĩ cho cậu mà đúng không?”

Lần này Ôn Ngôn không từ chối, dọn ra ngoài cũng

tốt, có Giang Linh ở đó, Trần Mộng Dao đã đủ nhức đầu, lại cộng thêm cô nữa, cô sợ Trần Mộng Dao

không chịu nồi.



Cho dù Lâm Táp không hiệu rõ tin tức, anh cũng biêt lúc này cô đang mang thai, nhìn thấy cô như vậy, anh không khỏi hoảng sợ: “Tôi nói này… cô có muốn tính đến chuyện chuyển về Mục trạch dưỡng thai không? Cô hành hạ bản thân như thế tôi thật sự rất sợ. Gần

đây thế nào rồi? Da tệ thật, cứ như không ngủ vậy.”

Ôn Ngôn có chút xấu hổ: “Tôi mới chuyển đến nơi ở khác, chưa quen thôi. Tôi bị quen giường. Hai ngày nữa tôi sẽ quen mà. Không sao đâu. Tôi biết rõ cơ thể

của mình lắm, cho nên anh có thể yên tâm.”

Lâm Táp nghe vậy thì cau mày: “Cô còn dám dọn ra ngoài sống một mình sao? Ở với Trần Mộng Dao thấy không tốt à? Một thời gian nữa bụng to lên, tự làm việc gì cũng bắt tiện, lỡ va chạm mạnh thì toi mắt. Cô

thật là to gan!”

Ôn Ngôn buồn bực không thể giải thích được, vốn dĩ cô không cảm thấy mình đáng thương, cũng không coi hoàn cảnh hiện tại là thử thách, nhưng có nhiều người

khác quan tâm đến cô như vậy, cô không khỏi tự hỏi

mình có thực sự đáng thương như vậy hay không. Cô

giả vờ thờ ơ: “Được rồi, tôi không lo lắng thì anh lo lắng làm gì chứ? Chỉ cần bản thân tôi không xảy ra chuyện ở công ty, vậy cũng không liên quan gì tới

anh.”

Lâm Táp không nói nên lời, kiềm chế một lúc mới nói: “Từ hôm nay cô không phải làm thêm giờ nữa, sáng đến công ty muộn cũng được, chiều có thể về sớm. Mọi việc tùy cơ thể của cô. Đừng từ chối tôi, tôi không phải Đình Sâm, tôi là sếp của cô, những gì tôi nói

trong công ty là mệnh lệnh.”

Ôn Ngôn gật đầu, không nói nữa. Lâm Táp thở dài, quay trở lại văn phòng, ngay lập tức gọi cho Mục Đình Sâm: “Anh có biết người phụ nữ của anh đã dọn ra ngoài ở một mình không? Anh to gan như vậy sao? Cô ấy còn trẻ thiếu hiểu biết, vậy anh cũng còn trẻ sao? Phải có chừng mực, nếu như mẹ con nhà người

ta xảy ra chuyện, có hối hận cũng muộn rồi!”

Bên kia điện thoại, Mục Đình Sâm không lên tiếng, môi mỏng mím nhẹ, vẻ mặt có chút phức tạp. Anh

muốn hỏi tại sao Ôn Ngôn lại dọn ra khỏi nhà Trần

Mộng Dao sống một mình, nhưng như thể một áp lực

vô hình nào đó đã chặn lại câu nói. Lúc này cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Khương Nghiên Nghiên đã cầm một hộp đồ ăn vặt đẹp đế bước vào: “Anh Đình Sâm, anh có mệt không? Em mang cho

anh một món ăn nhẹ này.”

Ngay khi Lâm Táp nghe thấy giọng nói của Khương Nghiên Nghiên, toàn thân đều không ổn: “Mục Đình Sâm, bây giờ anh vẫn đang làm bừa sao? Khương Nghiên Nghiên là người phụ nữ anh có thể chơi cùng à? Cô ta là em gái của Ôn Ngôn! Vợ của anh đã bụng bự, anh cũng… thôi bỏ đi, em cũng lười quan tâm anh, chỉ cần anh đừng hối hận là được! Đương nhiên, nếu trong bụng Ôn Ngôn không phải là con của anh, anh có lý do để làm như vậy, nếu không, trên đời này không có thuốc hối hận đâu!” Nói xong anh cúp điện

thoại, lòng rối bời.

Mục Đình Sâm đặt điện thoại xuống, lạnh lùng nhìn

Khương Nghiên Nghiên: “Cô đến đây làm gì?”

Khương Nghiên Nghiên lộ ra vẻ mặt tổn thương: “Anh

Đình Sâm, em biết chị gái em sẽ không cho anh liên

lạc lại với em, nhưng em không thể không gặp anh…

chị gái em đã làm chuyện có lỗi với anh. Những ngày này khi anh chán nản, không phải em luôn ở bên anh đó sao? Nhưng chị ấy thì đang làm gì chứ? Có lẽ chị ấy còn đang rất tiếc cho sự ra đi của Thẩm Giới… chị ấy giận anh chuyển ra ngoài là vì Thảm Giới đúng không? Em không cần gì cả, chỉ cần có thể ở bên anh là được, ít nhất hãy để em ở bên anh khi anh nản

lòng, được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK