“Phát ngốc cái gì? Ngôn Ngôn cậu mau trả lời anh ấy đi!”
Trần Mộng Dao ở một bên ồn ào, tỏ vẻ rất là hưng phán.
Ôn Ngôn bị Trần Mộng Dao đánh thức, có chút khó tin, cô muốn hỏi xem chuyện gì xảy ra, nhưng dạng trường hợp này, cũng không thích hợp nói chuyện khác.
Cô ở dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều người, chằm chậm nâng tay lên: “Em… Em đồng ý…”
Tận đến khi chiếc nhẫn đeo vào ngón tay vô anh, cô còn cảm thấy giống như đang nằm mơ, những ngày này Mục Đình Sâm bận bịu “chuyện lớn” chính là chuyện này sao?
Cô kích động đến nỗi tay còn run nhè nhẹ lên…
Hốc mắt đột nhiên có chút cay ca, quả thật anh hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cho cô thứ tốt nhất, tuyên bó với tất cả mọi người, cô là người phụ nữ của anh.”
Phía trên bầu trời, pháo hoa nở rộ, âm nhạc trở nên sôi động vui vẻ, Mục Đình Sâm đứng dậy, hôn xuống môi Ôn Ngôn: “Sau này, em chính là của anh rồi, không, em vẫn luôn là của anh, đây là anh nợ em, trả nợ cho em đó.”
Ôn Ngôn ngước mắt, ép buộc mình tỉnh táo lại, nếu khóc, lớp trang điểm liền bị hỏng mát: “Sao anh lại xấu xa như vậy? Tại sao không nói trước với em một tiếng… Anh…”
Khóe môi anh nâng lên: “Nói cho em biết thì không còn cái gọi là kinh hỉ nữa rồi, bộ này của em, đều là anh thức đêm thiết kế ra đó, là em nói, đây là thứ em muốn.”
Nước mắt của cô vẫn không kìm được, sớm nên đoán được Đường Xán thăm dò lời nói của cô, cô chỉ từng nói với Đường Xán là tự mình thiết kế áo cưới sẽ tương đối có thành ý, không ngờ tới được Mục Đình Sâm dùng ngay trên người cô.
Giữ ban ngày anh còn ngủ là do ban đêm thức khuya thiết kế áo cưới, cô còn tức giận với anh, cái tên đại ngốc này cũng không biết giải thích! Như vậy anh sống chết cũng không chịu nói thật!
Cô nhón chân lên ôm lấy anh: “Điều em muốn, chỉ là anh…”
Không biết pháo hoa nở rộ ở trên bầu trời bao lâu, trở lại phòng nghỉ, Ôn Ngôn còn cảm giác thân thể đang phát run, không phải là bởi vì lạnh, là vì kích động, cô không có cách nào bình tĩnh lại được.
Khúc Thanh Ca và Trần Mộng Dao ở cạnh cô, thấy cô không bình tĩnh thế này, đều cảm thấy rất kinh ngạc, Khúc Thanh Ca cười nói: “Ôn Ngôn, mình còn tưởng là trời sập cậu cũng không mất bình tĩnh cơ, phần lớn là do cảm động đúng không? Lần này anh trai quả thật rất dụng tâm.”
Trần Mộng Dao vỗ vỗ bả vai Ôn Ngôn: “Theo mình thấy, cậu và Mục Đình Sâm đều như thế, trong nóng ngoài lạnh, mặt ngoài nhìn qua lạnh buốt mà thôi.
Tiểu Ngôn, cậu cảm động đúng không? Hôm qua mình cũng mới biết, cái kia ma quỷ Kính Thiếu Khanh kia đến mình cũng giấu giấu diếm, lúc mình biết cũng suýt nữa nhịn không được, may mà không nói cho cậu.
Kích thích không?”
Ôn Ngôn bị các cô ấy nói có chút xấu hổ: “Các cậu đừng trêu mình, chỉ là mình…..
Vội vàng không kịp chuẩn bị, đổi.
thành ai cũng có thể như vậy mà? Mình còn tưởng là đây là hôn lễ của Từ Dương Dương và Đường Xán, mọi người vậy mà đồng tâm giấu mình, loại chuyện này còn có thể giấu tốt như vậy, mình thật sự phục rồi.”
Đáy mắt Khúc Thanh Ca hiện lên chút cô đơn, lúc trước cô ấy và Diệp Quân Tước kết hôn phô trương cũng không nhỏ, chỉ tiếc là, giữa bọn họ không phải là lấy cơ sở tình cảm, chỉ là thông gia thương nghiệp, phô trương cái gì cũng đều là để cho người khác nhìn.
Mỗi lần nhìn thấy Kính Thiếu Khanh và Tràn Mộng Dao, còn có Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm, cô ấy đều cảm thấy mình là người bất hạnh nhất, cho đến hôm nay, Diệp Quân Tước cũng chưa từng thể hiện ý yêu thương gì với cô ấy, nều không có con gái, có lẽ bọn họ cũng đã không thẻ ở chung nữa rồi.
“Thanh Ca, Nhuế Nhuế có đến không?”
Giọng nói của Ôn Ngôn kéo suy nghĩ của Khúc Thanh Ca trở lại, cô ấy cười nói: “Không mang đến, nó tinh nghịch rất, thích chạy bốn phía, quá nhiều người mình không trông được nó, liền để nó ở lại nhà.
Tiểu Đoàn Tử thật ngoan nha, còn biết đưa nhẫn.”
Nghĩ đến Tiểu Đoàn Tử, Ôn Ngôn từ đáy lòng tự hào, thật không ngờ đưa nhẫn cưới lại là Tiểu Đoàn Tử, trước đó cậu nhóc còn đang tức giận với cô cơ.
Trần Mộng Dao mang thai cũng một chút cũng không lười nhác, nghe thấy pháo hoa bên ngoài còn đang nở rộ, cô ấy có chút ngo ngoe muốn động: “Mình muốn xem pháo hoa, các cậu có muốn cùng đi không? Nghe Thiếu Khanh nói màn pháo hoa phía sau là màn pháo hoa đẹp nhát, còn thả một lúc nữa.”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Mang giày cao gót đứng lâu chân đau, mình nghỉ một lát, một lúc nữa còn phải ra ngoài gii diện, cậu bỏ qua cho mình đi, nếu sớm biết mình mới là nhân vật chính, mình cũng có tâm lý chuẩn bị tốt… Cậu và Thanh Ca đi đi.”
Trần Mộng Dao kéo tay Khúc Thanh Ca không kịp đợi mà đi ra ngoài, Ôn Ngôn thấy không có ai, liền cởi giày cao gót ra, ngón chân vừa nãy đứng lâu đã hơi đỏ lên, gót giày này đẹp hơn giày cao gót bình thường cô đi, đẹp mắt cũng phải trả cái giá thật lớn.
Đột nhiên, có người đẩy cửa đi vào, cô bối rối muốn đi giày, xem thấy là Mục Đình Sâm, cô nhẹ nhàng thở ra: “Anh không ở bên ngoài tiếp khách đi, vào đây làm gì? Em nghỉ một chút rồi ra ngay.”
Anh đi thẳng đến trước gót chân cô rồi ngồi xuống, nâng chân của cô lên nhẹ xoa xoa: “Có phải là giày hơi nhỏ không? Anh nhớ là em đi số này mà nhỉ…”
Cô có thể ngửi được mùi rượu trên người anh, đã đoán trước được là anh uống quá nhiều, néu không tuyệt đối sẽ không làm chuyện quan tâm như thế, cô có chút không thích ứng, muốn rút chân về, không ngờ bị anh cầm chặt: “Đừng nhúc nhích, anh giúp em xoa xoa.”
Nói thật cô thấy bắt an, anh là người mắc bệnh thích sạch sẽ như vậy, cô nằm mơ cũng không là là có ngày anh sẽ xoa chân giúp cô, không biết ngày mai sau khi tỉnh rượu anh có thấy khó chịu không?
*Anh uống nhiều rồi đúng không?” Cô hỏi thăm dò.
Anh giương mắt nhìn cô một chút: “Không uống bao lâu, còn tỉnh táo mà.
Chân người con gái của mình, đụng một chút thì đã sao? Nếu em thấy đi giày thực sự không thỏa mái, chút nữa cũng không cần ra ngoài, ở chỗ này nghỉ ngơi đi, kết thúc chúng ta cùng về nhà.
Anh đã để chú Lâm sắp xếp mang đồ về Mục trạch rồi, tất cả đều thu dọn thỏa đáng rồi, không cần về căn nhà bên kia nữa.”
Vậy là dọn nhà rồi? Lúc cô đi ra ngoài căn bản không nghĩ đến khi trở về là về Mục trạch, anh đúng là cái gì cũng dự định tốt, sắp xếp cho cô thật rõ ràng.
Một bên khác, sau khi Trần Mộng Dao và Khúc Thanh Ca xem một hồi pháo hoa, Khúc Thanh Ca nhớ tới muốn đi tìm anh trai của cô ấy.
Lần nàyngười Khúc gia cũng tới, bất kể nói thế nào, cũng coi như là một cổ đông của Mục thị, nên tới một chuyến.
Bình thường người nhà mẹ đẻ ở Hải Thành, cô một mình ở Đế Đô, cũng khó gặp được người nhà.
Trần Mộng Dao cảm thấy ở một mình không có gì thú vị, liền đề nghị: “Mình đi chung với cậu đi, chút nữa bọn mình đổi chỗ khác đón, ở đây nhiều người quá, ríu ra ríu rít, ồn ào lắm.”
Khúc Thanh Ca không từ chối, mang theo Trần Mộng Dao đi lên phòng tiếp khác của tầng hai du thuyền, sau khi hỏi thăm mấy người ở đó, mới hỏi được chỗ anh cô ấy đang đứng.
Vừa mới đi đến bậc thang liền đụng phải người đối diện.
Khúc Thanh Ca nhìn thấy anh trai Khúc Thanh Niên, rất thân thiết tiền lên ôm: “Anh!”
Khúc Thanh Niên vẻ ngoài soái khí, nhìn rất thành thục ổn trọng, lớn hơn Khúc Thanh Ca bảy tám tuổi, anh ấy cười nhàn nhạt ôm lại: “Thanh Ca, sao em lại giống như hồi nhỏ thế? Đã lấy chồng sinh con rồi, đừng thân thiết với anh như vậy.”.
Danh Sách Chương: