Mục Đình Sâm vừa vuốt mái tóc dài của cô vừa không đếm xỉa tới nói: “Không nghĩ gì, cái gì cũng không muốn nghĩ, nghĩ quá nhiều mệt mỏi, cứ ôm em như vậy liền tốt, em thật thơm…”
Ôn Ngôn nhéch môi khẽ cười, mùi trên người anh không phải hương hoa hồng, đổi về mùi trước kia, xem ra anh đã đổi đồ tắm An Tuyết Ly mua cho anh, còn đổi về thứ cô thích trước kia.
Phụ nữ luôn dễ dàng bị một vài chỉ tiết nhỏ đánh động, anh không phải một người chú ý chỉ tiết, nhưng đối với cô dường như là rất chú ý.
Đột nhiên nghe tiếng ho khan của Tiểu Đoàn Tử ở phòng cách vách, Ôn Ngôn phản xạ cả kinh ngồi dậy: “Em đi qua xem một chút, đứa nhỏ này máy ngày nay ho khan rồi không tốt.”
Đắp kín mền cho Tiểu Đoàn Tử, quan sát một hồi, Ôn Ngôn mới trỏ về lại phòng ngủ: “Không có chuyện gì, thằng bé không lên cơn sốt, chỉ là ho khan chút, vấn đề không lớn.
Ngủ đi, muộn rồi, ngày mai còn phải tới công ty Mục Đình Sâm trầm ngâm chốc lát, đột nhiên nói: “Chuyện sao chép này, sau này em cũng không cần hỏi tới, anh giải quyết như thế nào, em không cần biết, dù sao, em và Mục thị, cũng không có việc gì là được.”
Ôn Ngôn đưa tay đánh ngực anh một quyền: “Anh định làm gì? Tối muộn còn nói cái này, không sợ trong lòng buồn bã khó chịu không ngủ được? Bây giờ nằm ngủ an nhàn không thoải mái sao? Anh thật sự có ý cho em ấm ức.
Chuyện này em mới là người trong cuộc chứ? Tại sao không muốn em hỏi? Em là người có quyền biết.”
Mục Đình Sâm không lên tiếng, Ôn Ngôn cũng không truy hỏi, có một số việc, nói quá rõ không tốt.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ngôn bị chuông điện thoại di động của Mục Đình Sâm đánh thức, cô mơ mơ màng màng cảm giác được anh thức dậy vào phòng vệ sinh nghe điện thoại, không nghe rõ anh nói cái gì, chỉ biết là sau khi anh ra ngoài thu dọn một phen liền đi.
Cô lại thiếp một lúc tới bảy rưỡi, là thời gian bình thường cô thức dậy, lúc này thanh tỉnh cô mới tò mò sao sáng sớm Mục Đình Sâm nhận cú điện thoại liền chạy đi, có chuyện gì gấp sao?
Đến công ty, cô cũng không thấy anh, hỏi Đới Duy mới biết, anh không tới công ty.
Cô gửi tin nhắn cho Mục Đình Sâm, hỏi anh đi đâu vậy, cũng không nhận được trả lời, cô cho là An Tuyết Ly lại ở nhà nháo thiêu thân gì đó, liền không để ý tới nữa.
Bên kia, hầm để xe của câu lạc bộ, Mục Đình Sâm ngồi bên trong xe, trên tay chơi một mô hình bật lửa nhỏ tinh xảo, cửa xe rộng mở, Tiết Dương quỳ ở trước cửa xe vâng vâng dạ dạ, một dáng vẻ say rượu không thanh tỉnh, trên người tản ra khí tức chè chén say sưa thối nát sau một đêm.
Thời gian này, hầm để xe câu lạc bộ dường như không có người nào, xe cũng rất ít, Tiết Dương cũng nhận thức được điểm này, sự sợ hãi ở đáy mắt phát ra càng lớn: “Mục… Mục tổng? Chúng ta không phải nói xong rồi sao?
Anh còn tìm tôi làm gì? Anh bảo tôi làm tôi cũng làm xong.”
Trần Nặc đứng ở phía sau Tiết Dương đạp mông Tiết Dương một cước: “Nói đi chứ? Tìm anh đương nhiên là có chuyện, không lẽ cho anh tiền? Tối hôm qua anh và những hồ bằng cầu hữu() kia nói khoác rất vui mà, nói thiếu gia của chúng tôi yêu cầu ăn cơm với anh, kín đáo đưa cho một anh 100 triệu, anh mặt dày quá đấy.”
(*) bạn xấu.
Tiết Dương lau mặt, hoảng sợ bò lỗổm ngồm trên đất cầu xin tha thứ: “Tôi không nói ra những lời đó, tôi không nhớ, nhất định tôi là uống nhiều rồi, các anh đừng coi là thật, tôi khoác lác khoác lác…”
Môi Mục Đình Sâm gợi lên vẻ chế nhạo: “Không sao, anh cùng những hồ bằng cẩu hữu kia nói khoác cái gì cũng không quan trọng, bây giờ anh nói cho tôi, tờ bản thảo thiết kế đó, ai đưa cho anh? Tôi biết, đó không phải là thiết kế ban đầu của anh, là xuất phát từ bút tích của vợ tôi, anh không chỉ cáo buộc cô ấy sao chép, còn từ chỗ tôi lừa bịp một 100 triệu, bây giờ chúng ta nên tính sổ một chút đi.”
Cả người Tiết Dương run cầm cập: “Không… không phải!
Tôi không sao chép! Đó chính là thiết kế của tôi! Tôi thật sự không có sao chép! Mục tổng anh bỏ qua tôi đi, còn dư lại 50 triệu kia tôi cũng không cần, chúng ta cứ như vậy thanh toán xong được không? Tôi đã cùng truyền thông nói chuyện sao chép chỉ là một sự hiểu lầm, bây giờ mọi người cũng có thể sống yên ổn với nhau không có gì rồi, anh bỏ qua cho tôi đi!”
Mục Đình Sâm không có kiên nhẫn, chân mày hơi nhíu lại: “Anh quá ồn, đầu lưỡi không cần nữa?”
Tiết Dương lập tức ngậm miệng, không dám nói nhiều hơn nửa chữ.
Ngay sau đó Mục Đình Sâm đưa ánh mắt cho Trần Nặc, Trần Nặc hướng về phía Tiết Dương chính là một trận quyền đấm cước đá, cho đến khi lỗ mũi và khóe miệng Tiết Dương thấy đỏ, mới dừng tay: “Hỏi anh một lần nữa, bản thiết kế ai đưa cho anh? Chúng tôi cho anh đủ mặt mũi, cũng nhắc nhở qua cho anh, chuyện thiếu gia của chúng tôi gặp anh, không thể nói cho người khác biết, anh thì thật tốt, coi đó làm vốn liếng cho anh khoác lác.
Tối hôm qua anh và những hồ bằng cảu hữu tại câu lạc bộ chơi không ít, cũng đều là người trong nghề, dựa vào anh há miệng nói càn, đây là anh tự tìm.
Nếu như anh không nói thật nữa, tôi sẽ để cho anh không làm được nhà thiết kế, đầu óc và tay, anh chọn lưu lại cái nào, cái khác, tôi lầy đi.”
Mặc dù Tiết Dương sợ tới cực điểm, vẫn không nhả ra, miệng nhát định nói không sao chép, chính là sáng tác của bản thân anh ta.
Trần Nặc có chút dao động, nhìn về phía Mục Đình Sâm, tìm kiếm chỉ thị kế tiếp.
Đáy mắt Mục Đình Sâm lướt qua một cái hung ác, phất phát tay, đóng cửa xe lại.
Trần Nặc hội ý, cởi áo khoác âu phục trên người xuống, đem Tiết Dương đánh đến chết, chống đỡ chừng mười năm phút, Tiết Dương rốt cuộc không chịu nổi: “Tôi nói…
tôi nói! Đừng đánh nữa…”
Trần Nặc lại đạp mấy cái mới dừng lại: “NóiI”
Trên mặt Tiết Dương đã không nhìn ra một khối thịt lành lạnh, tất cả đều tím bằm một mảnh, dáng dắp vốn không tốt cho lắm, bây giờ nhìn lại hơi có vẻ dữ tợn, trên mặt máu cùng nước mắt trộn chung, ngay cả Trần Nặc nhìn cũng chê.
Mãi một lúc, Tiết Dương mới thở không ra hơi nói: “Là…
Là một người không quen biết gửi Mail cho tôi, tờ bản thảo đó ngay trong nội dung mail.
Người gửi mail là người ẩn danh, đối phương nói cho tôi, bất luận như thế nào, miệng cũng nhất định phải nói bản thiết kế là tác phẩm của mình.
Đoạn thời gian đó cảm hứng của tôi thiếu thốn, còn suýt bị công ty sa thải, tờ bản thảo thiết kế đó đã cứu tôi… tôi mới vừa đem bản thiết kế nộp cho công ty không máy ngày, Mục thị cũng ban bố tác phẩm giống vậy, tôi… tôi chính là lòng tham nhát thời, không biết sống chết, mới tố cáo Mục thị và Mục phu nhân, muốn kiếm một khoản nữa, nghĩ nhất định các anh sẽ tiêu tiền vì chuyện này… Tôi biết lỗi rồi, tôi cũng không dám nữa, muốn trách thì trách người cho tôi bản thiết kế đó, chẳng qua là tôi không chịu nồi cám dỗ mà thôi, tôi không muốn sao chép người khác, tôi cũng không biết đó là tác phẩm của Mục phu nhân!”
Mục Đình Sâm từ cửa kính xe chìa tay ra, trong tay vốn là bật lửa nhưng lại là một máy nhỏ thu âm, đem những lời Tiết Dương mới vừa nói ghi lại không sót một chữ.
Nghe được âm thanh của mình, Tiết Dương hoảng hốt một trận, nằm trên đất như vật chết, ngay cả động đậy cũng lười.
Anh ta giờ mới hiểu được, đã không có đường lui, lòng tham nhát thời chọc tới người không nên dây vào, có thể bảo vệ tính mạng đã không tệ.
“Được rồi, Trần Nặc, chúng ta đi thôi.” Mục Đình Sâm nói xong, đem đoạn ghi âm cất vào..
Danh Sách Chương: