cô còn có đứa bé đói”
Gần trưa, hai người dựa theo địa chỉ tìm được một thị trần đổ nát, bức thư được gửi đến từ đây. Cả thị trấn như không còn sức sống, trên đường ngoại trừ những người gia đi lại chậm chạp thì cũng khó có thể nhìn thấy một thanh niên tràn đầy
sức sống.
Nền kinh tế ở đây còn lạc hậu, người trẻ về cơ bản làm việc ở các thành phố xung quanh, chỉ còn
người già ở lại.
Sau nhiều lần dò hỏi, cuối cùng họ cũng đến được nhà của “Lão Từ”, nhưng những gì trước mắt họ lại là một tòa nhà nhỏ hai tầng đổ nát, hầu như không có người ở, cửa phòng khép hờ, phía trước
tường phủ đầy cỏ dại, giống như đã lâu không ai
sống.
Ôn Ngôn thầm có dự cảm xấu, từ mức độ cũ kỹ của bức thư này thì nó không phải mới viết, có lẽ
viết từ lâu rồi nhưng giờ mới gửi đi?
Đúng lúc này, căn nhà sát vách có một bà lão với mái tóc hoa râm đi ra, Trần Mộng Dao bước tới hỏi: “Bà ơi, có người nào họ Từ sống ở đây không
ạ? Là tòa nhà hai tầng bị hỏng này…”
Bà cụ bĩu môi: “Cậu ta đi rồi, bỏ đi từ lâu rồi, ba năm nay không có ai ở nhà này, nhà này có ai họ Từ không thì bà không biết, nhưng anh ta cũng không giao du với mọi người. Nghe nói không qua khỏi bệnh, hơn nửa là chết rồi. Trước đây có hai vợ chồng đưa một đứa con về đây sống, người phụ nữ chết trước, sau đó đứa trẻ không biết đi
đâu, lần này thì hoàn toàn không có ai ở rồi.”
Lòng Ôn Ngôn chùng xuống: “Bà ơi, bà chắc chứ a2? Mới khi trước có người từ nơi này gửi thư cho
cháu…”
Bà cụ trở nên có chút sót ruột: “Không biết, mây
năm nay bà không thấy ai ra vào nhà này.”
Đây quả nhiên là tin tức xấu đối với Ôn Ngôn, ngoài bức thư trong tay ra, cô không còn chút manh mối nào, cứ thế này thì không thể tìm ra
chân tướng.
Cô không can tâm, hy vọng khó khăn lắm mới
bùng cháy cuối cùng không thể cứ tàn lụi như vậy.
Do dự một lúc, cô đưa ra quyết định: “Dao Dao, chúng ta vào xem thử đi! Không chừng chúng ta
có thể tìm ra manh mi gì.”
Trần Mộng Dao chưa bao giờ làm chuyện như vậy, cô có hơi thiếu tự tin: “Tiểu Ngôn… Làm vậy có coi như xâm phạm nhà ở bất hợp pháp không? Mặc dù cửa không khóa nhưng chúng ta không thể cứ
thế mà đi vào chứ?”
Ôn Ngôn lúc này cũng không lo được nhiều như
vậy, cô không nói hai lời trực tiếp đây cửa bước
vào, mùi ầm mốc trong phòng xộc lên mặt cô, cô
sặc sụa che miệng ho khan một trận.
Đồ đạc trong nhà đều cũ kỹ, lâu ngày đã sớm hỏng hóc, mạng nhện giăng khắp nơi, điều kỳ lạ là trên bàn ăn ở tầng dưới vẫn còn nửa bát mì chưa ăn xong, đã sớm ôi thiêu ngưng lại thành một khối. Cửa tủ quần áo trong phòng ngủ trên lầu mở toang, rất nhiều quần áo và đồ dùng hàng ngày vẫn còn, đã phủ một lớp bụi dày, xem ra lúc đó
như chủ nhà rời đi rất gấp.
Cả hai tìm kiếm một hồi, ngoại trừ một bức ảnh ẩm ướt thì không tìm thấy thứ gì có giá trị, đành phải ròi đi.
Trần Mộng Dao kéo Ôn Ngôn đi tìm một tiệm ăn rẻ tiền ở thị trấn nhỏ ăn cơm, nhân tiện đặt vé khứ hồi, bọn họ không có kết quả như ý, cho nên hai
người đương nhiên không muốn ở lại chơi.
Ôn Ngôn lấy những bức ảnh tìm được ra nhìn kỹ, trong ảnh thấy được một nam một nữ và một đứa
trẻ, hơn nữa là một cậu bé, điểm này có thể nhận
ra được từ quần áo, nhưng nửa người trên và khuôn mặt của cậu bé đều bị ẩm ướt nên không
nhìn rõ được.
Cho dù có thể khôi phục lại bức ảnh này thì thế giới rộng lớn như vậy, muốn tìm một người cũng giống như mò kim đáy bẻ, nhất là khi người kia rất có thể đã chết..
Cô không muốn tin Lão Từ đã chết, người chết thì
sao có thể gửi thư?
“Tiểu Ngôn, bây giờ cậu đừng nghĩ ngợi lung tung. Chuyện này cứ từ từ từng bước, để mình phân tích cho cậu nhé, mình nhận được thư không lâu là chuyển cho cậu ngay. Với khoảng cách từ đây đến Đế đô, không mát nhiều thời gian để nhận được thư. Nói cách khác, lúc gửi thư ít nhất anh ta còn sống. Về lý do tại sao bên kia muốn gửi thư đến một địa chỉ không còn được sử dụng nữa, đại khái là ông ta không muốn bạn biết ông ta hiện đang sống ở đâu sao? Ôi mình cũng không rõ tình huống gì nữa, dù sao thì Lão Từ chắc chắn chưa
chết, cậu đừng nản lòng. Ông ấy gửi được bức
thư đầu tiên, nhất định sẽ có bức thư thứ hai. Chúng ta cứ đợi thôi, vì ông ấy không muốn chúng ta tìm ông ấy thì ông ấy cũng không thể mở đầu rồi bỏ ngõ chứ?” Trần Mộng Dao an ủi cô một hồi,
suýt nữa là kéo bản thân mình vào theo.
“Dao Dao cậu đừng lo, mình không sao, mình đã đợi nhiều năm như vậy, mình có thể tiếp tục đợi… Thực sự không sao đâu…” Ôn Ngôn cất bức ảnh đi, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cô không muốn
Trần Mộng Dao cùng lo với mình.
Lần này cô vốn dự định nếu có thể biết rõ chuyện xảy ra trong năm đó, nếu bố cô không liên quan gì đến vụ tai nạn máy bay năm xưa, ngược lại là người bị hại thì cô sẽ bàn chuyện này với Mục Đình Sâm, trút bỏ những tội lỗi đã phải gánh chịu hơn mười năm và thay thế bó cô lật lại bản án, tiếp theo chính là thẳng thắn thú nhận chuyện cô mang thai… Đương nhiên, cái này cô không dám nghĩ
tới. Hãy đọc tại trang truyen chấm one. nơi cập nhật tốt nhẩt
Nhưng bây giờ tiền độ đang bề tắc ở đây, đến nỗi
cô phải tiếp tục đi theo quỹ đạo ban đầu, đến khi
cái bụng không giấu được thì Mục Đình Sâm mới biết cô đang mang thai… Sau đó cô sinh con, mang theo tội lỗi rời khỏi Mục trạch… Đây không
phải là kết quả cô muốn!
Khi Ôn Ngôn trở về Mục trạch, trời đã tối, Mục trạch đã lên đèn nhưng không đủ sáng, chứng tỏ
Mục Đình Sâm vẫn chưa về…
Bôn ba một ngày, cô đã quá mệt không muốn nhúc nhích, lê từng bước nặng nhọc vào cửa, tắm rửa một lúc rồi cô quay về phòng nằm, hoàn toàn
không muốn ăn.
Má Lưu lo lắng cô lại gặp vấn đề về dạ dày, bưng đồ ăn lên giường: “Ngôn Ngôn ăn nhiều chút con, đừng để đói nữa. Đêm nay thiếu gia… nói không
về, con ăn xong thì nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Ôn Ngôn ngồi dậy gắp vài miếng, trong bụng đột nhiên dâng trào, cô lao vào phòng tắm nôn ra hết những thứ vừa ăn xong, lúc cô súc miệng trong
gương thì thấy sắc mặt mình tái nhợt kỳ lạ…
Cao ốc tập đoàn Mục thị, văn phòng tổng giám
đốc.
Mục Đình Sâm nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc rồi đứng dậy lấy áo khoác, đi thang máy
xuống tầng dưới.
Trên chiếc Rolls-Royce dưới lầu, Trần Nặc thấy Mục Đình Sâm từ cổng công ty đi ra, anh ta vội
Vàng xuông xe mở cửa sau: “Thiêu gia.
“Trở về Mục trạch.” Giọng điệu của Mục Đình Sâm
có chút phiền não.