Anh nghẹn lời, cô gái này không thể thành tâm khen một câu được hay sao? Thế nào gọi là cũng được? Ngon là ngon, không ngon là không ngon, cũng được là như thế nào? Ngừng một lúc, anh mang cà phê lên tầng: “Có một chỗ trong sổ sách anh đã làm xong rồi, tối nay coi như tăng ca hộ em rồi.”
Ôn Ngôn ngừng lại: “Muộn rồi mà anh không ngủ để giúp tôi xem số sách sao? Việc này không vội, không cần làm xong luôn.”
Anh quay đầu nhìn cô: “Anh quen làm hết việc trong một lần.”
Cô không nói nữa, im lặng ăn mì của anh nấu, tại sao trước giờ không phát hiện thực ra anh cũng có khá nhiều ưu điểm? Ăn no rồi cô lên lầu, chủ động đến phòng sách, quả nhiên anh vẫn đang giúp cô kiểm tra sổ sách, đã gần một giờ rồi, sáng mai anh còn phải tới công ty sớm, cuối cùng cô cũng không nhịn được: “Đừng làm nữa, anh ngủ sớm đi, thực sự không vội mà, từng này cũng được rồi, chị Lam Tương làm việc khá tin cậy nên sẽ không có sai sót gì lớn đâu.”
Mục Đình Sâm đóng máy tính lại: “Thế này có coi là em đang quan tâm anh không?”
Cô mắp máy không nói gì, anh biết rằng sẽ không có câu trả lời cho câu hỏi này, rồi tiếp tục: “Đã xong rồi, em nhanh đi nghỉ đi, anh cũng ngủ đây.”
Cô gật đầu: “Chúc ngủ ngon.”
Khi cô vừa quay người, bỗng nhiên cả cơ thể bị kéo vào trong vòng tay của anh, giọng nói vang lên phía sau: “Anh không muốn ngủ ở phòng khách nữa, không thích, ngủ cũng không ngon…”
Cô thở gấp gáp: “Vậy… chúng ta đổi…”
Một tắm chăn mỏng bất ngờ được phủ lên vai cô, cô quay lại và thấy Mục Đình Sâm. Anh vừa trở về nhà, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài vào: “Bên ngoài lạnh lắm, em đóng cửa sỏ lại đi. Nếu cảm thấy buồn chán, khi thời tiết tốt hơn, anh sẽ đưa em đi dạo.”
Ôn Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu không phải đi kiểm tra thai thì không nên ra ngoài. Tôi lo sẽ xảy ra tai nạn… Đứa nhỏ này khó lắm mới có được, mới mấy tháng thôi, tôi chịu được, chán thì có chán một chút.”
Mục Đình Sâm thoáng có phút giây chạnh lòng, anh biết cô cần trọng với đứa nhỏ không phải vì nó là con của bọn họ, càng không phải vì quan tâm anh: “Được rồi, thật sự chỉ muốn nói với em là không sao đâu, chỉ là em cẩn thận quá thôi, cũng đừng quá căng thẳng, bây giờ tháng của thai kỳ còn nhỏ, không nguy hiểm lắm đâu. À… giáng sinh này em có muốn quà gì không?”
Giáng sinh ư? Ôn Ngôn sững sờ, sau đó mới chợt nhớ chỉ còn có tầm hơn mười ngày nữa là tới lễ Giáng Sinh, cô chưa từng đòi hỏi gì với anh nên cũng không muốn quà gì cả: “Tôi không cần gì hết, đừng bận tâm.
Chúng ta không nhất thiết phải như vậy. Từ trước tới giờ dù sinh nhật hay ngày lễ nào cũng không có tổ chức. Cho nên xưa giờ như thế nào thì bây giờ cứ như thế đó, không cần phải làm gì cho tôi, nếu có tôi cũng sẽ cảm thấy khó chịu.”
Giờ phút này, trong lòng Mục Đình Sâm có chút chán nản, anh dường như không thẻ lấy lòng cô, thái độ của cô luôn nhẹ nhàng và lạnh lùng như vậy. Khi ở cùng Mộng Dao và An Nhã, cô sẽ cười và có thể là khó chịu, cô đã từng đánh nhau với đại biểu nhân dân toàn quốc trong khách sạn vì ông nội của An Nhã, nhưng trước mặt anh, cô lại yên lặng như một vũng nước, sâu lắng và yên tĩnh, không thể khám phá.
Cảm nhận được thứ gì đó nhanh chóng lướt qua mắt mình, Ôn Ngôn dừng lại và nói: “Nhân tiện, tháng này chị Lam Tương đã gửi bảng kê sổ sách cho tôi mà tôi chưa có thời gian xem, thật sự tôi rất tin tưởng chị ấy nhưng chị ấy một mực yêu cầu tôi phải kiểm tra hàng tháng, bây giờ tôi lại đang rất lười biếng, anh có thể dành thời gian xem giúp tôi không?”
Ôn Ngôn hiếm khi nhờ vả nên Đình Sâm đồng ý ngay: “Được.”
Khi tất cả đều đã ngủ, nửa đêm Ôn Ngôn lại giật mình tỉnh giấc vì thấy rất đói, trước đó cô không ăn nhiều do không có cảm giác thèm ăn, bây giờ bụng lại đói đến mức rất khó chịu.
Cô liền đứng dậy đi xuống nhà bếp tìm đồ ăn, vừa bước đến cửa bếp đã thấy phòng bếp sáng đèn, cô tưởng là má Lưu đang uống nước buổi tối, liền nói nhỏ: “Má Lưu, con thấy đói quá, má đang ăn sao?”
Má Lưu có thói quen thức dậy vào nửa đêm để uống nước, bà luôn có sở thích rất lạ khi về già. Điều cô không ngờ là không phải má Lưu đang ở trong bếp mà là Đình Sâm, anh đang pha cà phê.
Nghe thấy giọng cô, anh hỏi: “Em muốn ăn gì? Thức ăn thừa buổi tối để ở ngoài sẽ không tốt cho sức khỏe. Em có muốn ăn mì không? Chờ anh làm.”
Cô khẽ nheo mắt nhìn anh một lúc, trước đây anh vẫn hay nhờ cô, nhưng bây giờ hoàn toàn ngược lại, liền nói: “Được rồi, anh nhớ bỏ muối, muối so với đường thì mịn hơn, anh đừng nhằm lẫn. Ngoài ra, rau phải rửa qua nước đấy.”
Mục Đình Sâm có chút bát lực, lỗi sai giống nhau, anh chỉ có thể mắc một lần. Phải rồi, món mì lần trước nấu ở chung cư coi như “tác phẩm” thất bại, trước lạ sau quen, lần này anh có thể làm tốt rồi.
Hoặc là do quá đói, khi anh vừa đặt mì lên bàn, Ôn Ngôn đã cảm thấy rất thơm, ăn vào vị cũng không tệ Nhìn dáng vẻ chăm chú ăn của cô, anh không kìm được liền hỏi rằng: “Ngon đến như vậy sao?”
Cô không ngắng đầu mà trả lời: “Cũng được…”
Anh nghẹn lời, cô gái này không thể thành tâm khen một câu được hay sao? Thế nào gọi là cũng được? Ngon là ngon, không ngon là không ngon, cũng được là như thế nào? Ngừng một lúc, anh mang cà phê lên tầng: “Có một chỗ trong sổ sách anh đã làm xong rồi, tối nay coi như tăng ca hộ em rồi.”
Ôn Ngôn ngừng lại: “Muộn rồi mà anh không ngủ để giúp tôi xem số sách sao? Việc này không vội, không cần làm xong luôn.”
Anh quay đầu nhìn cô: “Anh quen làm hết việc trong một lần.”
Cô không nói nữa, im lặng ăn mì của anh nấu, tại sao trước giờ không phát hiện thực ra anh cũng có khá nhiều ưu điểm? Ăn no rồi cô lên lầu, chủ động đến phòng sách, quả nhiên anh vẫn đang giúp cô kiểm tra sổ sách, đã gần một giờ rồi, sáng mai anh còn phải tới công ty sớm, cuối cùng cô cũng không nhịn được: “Đừng làm nữa, anh ngủ sớm đi, thực sự không vội mà, từng này cũng được rồi, chị Lam Tương làm việc khá tin cậy nên sẽ không có sai sót gì lớn đâu.”
Mục Đình Sâm đóng máy tính lại: “Thế này có coi là em đang quan tâm anh không?”
Cô mắp máy không nói gì, anh biết rằng sẽ không có câu trả lời cho câu hỏi này, rồi tiếp tục: “Đã xong rồi, em nhanh đi nghỉ đi, anh cũng ngủ đây.”
Cô gật đầu: “Chúc ngủ ngon.”
Khi cô vừa quay người, bỗng nhiên cả cơ thể bị kéo vào trong vòng tay của anh, giọng nói vang lên phía sau: “Anh không muốn ngủ ở phòng khách nữa, không thích, ngủ cũng không ngon…”
Cô thở gấp gáp: “Vậy… chúng ta đổi…”
Anh cúi đầu, kề sát vào vai cô nói: “Ý của anh là chúng ta không thể ngủ cùng nhau sao? Tách phòng như vậy không tiện lắm nhỉ? Sau này còn nhiều thời gian, phải làm quen dần thôi.”