Nếu đã nói vậy thì Mục Đình Sâm cũng không dập tắt điếu thuốc của Kính Thiếu Khanh nữa. Tranh thủ lúc chưa có ai, anh cũng châm cho mình một điếu: “Giải quyết xong rồi à? Trần Mộng Dao không xé xác cậu sao?”
Kính Thiếu Khanh nhả ra một ngụm khói thuốc: “Không có, chắc do may mắn đi? Tứ chỉ của tôi vẫn còn nguyên vẹn. Tính khí của thai phụ cũng gắt gỏng thật, nếu như là trước đây thì chắc chắn mình đã không ngại khó mà đến giải thích liền nhưng lần này mình phải đợi một ngày một đêm mới dám đến.
Em ấy sinh con mà tôi cũng phải chịu tội cùng, đợi em ấy sinh xong thì tốt rồi.”
Đối với người từng trải như Mục Đình Sâm thì chắc chắn sẽ lắc đầu: “Không, sinh xong sẽ càng gắt gỏng đấy. Cậu tin tôi đi.”
Khóe môi của Kính Thiếu Khanh giật giật, anh bám tắt điếu thuốc: “Cậu đừng dọa tôi. Mà tôi nói này, nếu thật sự phải xử Diệp Quân Tước thì cậu không chút do dự sao? Cậu ta là Triển Trì, em trai của cậu đấy.”
Gương mặt của Mục Đình Sâm trở nên lạnh lùng: “Cậu ta xứng sao? Tôi chưa từng xem cậu ta là người của Mục gia, vốn có thể đường ai nấy đi nhưng cậu ta cứ năm lần bảy lượt chọc vào tôi trước. Bây giờ cậu ta đã trở thành Diệp Quân Tước, chắc chắn sẽ bị Diệp lão gia hạn chế nhiều thứ. Cũng vì thế mà lúc cậu ta nhắm vào Trần Mộng Dao thì bị ép cưới Khúc Thanh Ca. Có Diệp gia kiểm soát cậu ta cũng là chuyện tốt, nếu như Diệp lão gia kia tắt thở… thì thật sự cậu ta muốn làm gì thì làm rồi. Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa, sức khỏe của Diệp lão gia không được tốt.”
Kính Thiếu Khanh thở dài: “Không cần biết thế nào, đợi đến khi Dao Dao sinh con xong mới nói đi. Thai phụ không thể chịu được kϊƈɦ động, chỉ cần chống đỡ thêm một lúc thì xem như thắng rồi. Lâm Táp bỏ đi sớm, cũng may còn có cậu. Nếu không thì tôi chẳng có ai để thương lượng nữa.”
Nhắc đến Lâm Táp thì cuộc nói chuyện cũng đi đến kết thúc.
Lúc dùng bữa, Kính Thiếu Khanh phục vụ Trần Mộng Dao rất chu đáo. Chỉ cần cô lướt mắt qua món ăn nào thì anh sẽ đích thân gắp món đó vào chén của cô.
Ôn Ngôn ngồi ở một bên nhìn theo, cô vui mừng vì Trần Mộng Dao đã tìm được một người đàn ông tốt. Cô vô thức nhìn sang phía Mục Đình Sâm, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô. Ánh mắt của hai người giao thoa khiến anh hơi sửng sốt: “Có muốn anh gắp thức ăn cho em không?”
Tâm trạng tốt của Ôn Ngôn đều biến mát, cô thu hồi tầm nhìn: “Em có tay.”
Người sáng suốt sẽ biết phụ nữ hay nói trái suy nghĩ trong những lúc thế này. Ngặt một nỗi Mục Đình Sâm lại không lý giải được điều đó, anh cứ tưởng rằng cô nói thật nên tiếp tục ăn cơm của mình.
Trần Mộng Dao bị chọc cười: “Tiểu Ngôn, hình như mình bắt đầu đồng cảm với cậu rồi. Anh ấy từ tảng băng biến thành đầu gỗ rồi, chắc từ đến cuối cậu đều cũng chưa từng cảm nhận được ấm áp đi?”
Mục Đình Sâm ù ù cạc cạc: “Có ý gì?”
Ôn Ngôn thở ra một hơi: “Không có ý gì cả. Dao Dao cậu ăn cơm đi, lúc ăn cũng không chặn lại cái miệng của cậu sao?
Mình đã quen như vậy từ lâu rồi, mình mới không ngưỡng mộ cậu và Kính Thiếu Khanh, sến sắm đến mức mình sắp rụng răng rồi.”
Kính Thiếu Khanh điên cuồng gửi đi một ánh mắt về phía Mục Đình Sâm, anh hiểu ra liền gắp một ít thức ăn đặt vào đĩa của Ôn Ngôn: “Ăn đi.”
Ôn Ngôn có chút chưa quen: “Không ai ép anh cả… Em có thể tự gắp, anh tự lo cho mình là được rồi.”
Mục Đình Sâm liếc Kính Thiếu Khanh: “Cậu thấy rồi chứ?
Không phải là mình không hiểu mà là em ấy cảm thấy không cần thiết.”
Mọi người: “…” thật là trẻ nhỏ khó dạy!
Sau khi ăn cơm xong, Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh đã rời đi. Thật ra phụ nữ rất dễ dỗ dành, chỉ cần một bó hoa và vài lời nói dễ nghe đã có thể giải quyết.
Ôn Ngôn nghỉ ngơi một lúc rồi tắm rửa cho Tiểu Đoàn Tử, vì má Lưu đã có chút lớn tuổi nên chỉ cần cô có ở nhà thì mọi công việc liên quan đến Tiểu Đoàn Tử đều do đích thân cô làm.
Tất nhiên cô sẽ mệt nhưng hạnh phúc đến từ những công việc đó, tuổi thơ của con trẻ chỉ có một lần và vô cùng ngắn ngủi nên cô không muốn bỏ lỡ quá trình trưởng thành của Tiểu Đoàn Tử.
Bên ngoài ngoài đang có tuyết rơi dày đặc nhưng trong nhà lại vô cùng ấm áp. Ôn Ngôn đầu đầy mồ hôi bước ra khỏi phòng tắm, thế nhưng nhìn Tiểu Đoàn Tử thơm tho trong vòng tay liền khiến cô cảm thấy mãn nguyện. Cô ôm Tiểu Đoàn Tử về phòng mặc quần áo vào rồi đặt lên chiếc nôi: “Mẹ phải đi tắm rồi, con chơi với bố một chút nhé.”
Tiểu Đoàn Tử nút ngón tay nhìn cô cười làm cô cũng cười theo.
Mục Đình Sâm đi đến trước chiếc nôi nhìn Tiểu Đoàn Tử, nói với cô: “Em có muốn anh đối xử với em như Kính Thiếu Khanh đối xử với Trần Mộng Dao sao?”
Ôn Ngôn sững người rồi mới nghiêm túc trả lời: “Em muốn nhưng lại không muốn. Phụ nữ đều thích được che chở đi?
Nhưng không phải ai cũng giống nhau, anh và Kính Thiếu Khanh khác nhau nên cứ dùng cách thức của anh là được. Em không phải Dao Dao, có thể em không dễ hài lòng như cậu ấy.
Nếu anh cố tình học theo cách của người khác thì em cảm thấy có quá miễn cưỡng rồi. Em đi tắm trước đây, anh trông chừng Tiêu Đoàn Tử đi.”
Thấy cô đã bước vào phòng tắm, Mục Đình Sâm vươn tay nhéo nhéo chiếc má bầu bĩnh của Tiểu Đoàn Tử: “Bố giống tên đầu gỗ sao? Có giống không? Bồ đối xử không tốt với mẹ con sao? Bố cảm thấy rất tốt mà… trước giờ bố chưa từng đối xử với ai tốt như vậy cả.”
Cách Tiểu Đoàn Tử phản ứng lại với câu hỏi của anh, đó là dùng năm tay nhỏ bé đánh lên mặt anh. Một cái đánh này không mang đến cảm giác đau đớn nhưng lại đánh thẳng vào lòng anh. Chắc có lẽ… thật sự anh đối xử với Ôn Ngôn chưa đủ tốt, ngay cả con trai anh cũng cảm tháy vậy!
Đợi đến khi Ôn Ngôn tắm xong, anh tiến lên trước cầm lấy chiếc khăn trêи tay cô rồi giúp cô lau tóc: “Em ngồi im, để anh giúp em thổi khô tóc.”
Trong lòng của Ôn Ngôn “lộp bộp” một tiếng, từ trước đến nay đều là cô giúp anh thổi khô tóc nhưng đột nhiên hôm nay anh lại đổi tính? Hay tại vì một trận khiêu khích trêи bàn ăn lúc nãy khiến anh dần hiểu ra rồi?
Tuy rằng cảm thấy nghỉ hoặc nhưng Ôn Ngôn không kháng cự mà ngoan ngoãn ngồi im.
Thật ra anh làm không được tốt và tỉ mỉ cho lắm, lâu lâu ngón tay của anh sẽ kéo phải tóc của cô. Có chút đau nhưng cô vẫn chịu được nên cô không lên tiếng, sợ sẽ đả kϊƈɦ đến sự tích cực của anh.
Mục Đình Sâm chưa từng làm qua việc này nên chỉ thổi khô tóc theo đúng nghĩa đen, những thứ như kiểu tóc gì đấy thì khỏi phải nói đến rồi. Đợi đến khi tóc đã được thổi khô hoàn toàn, Ôn Ngôn mới thở phào: “Cảm ơn anh.”
Mục Đình Sâm tỉ mỉ quấn dây máy sấy lại rồi dẹp đi: “Anh biết anh không sành sỏi nhưng làm nhiều sẽ quen thôi. Chỉ cần anh có thì một chút cũng không giữ lại, toàn bộ đều cho em. Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Ôn Ngôn im lặng nhìn anh mát hai giây, cô cong môi cười: “Em biết rồi, em chưa từng ngưỡng mộ ai cả.”
Anh đi đến trước mặt cô rồi nâng cằm cô lên. Anh từ cao nhìn Ẩ Nhớ Ti NHÀ XD c PN II xuông gương mặt cô, trong mắt hiện lên thâm tình ít thây.
Cô ngồi ở mép giường, mãi ngắng đầu nhìn anh như thế thật mỏi. Ánh mắt của cô lại vừa ngang tầm với eo của anh, cự ly quá gần khiến nhịp tim của cô không tự chủ được tăng nhanh; cơ thể cô vô thức nghiêng về phía sau: “Phải dỗ Tiểu Đoàn Tử đi ngủ rồi…”
Anh tiến sát người cô: “Tiểu Đoàn Tử đã tự ngủ thϊế͙p͙ đi, không cần dỗ nữa.”
Anh không nói thì cô cũng không phát hiện ra, lúc nhìn sang phía Tiểu Đoàn Tử thì đúng thật nhóc con đã ngủ rồi. Cô còn chưa kịp phản ứng thì nụ hôn của anh đã rơi trêи môi cô, cơ thể cô vốn đang nghiêng về phía sau bỗng mắt cân bằng mà ngã thẳng lên giường. Theo đó, anh cũng rất tự nhiên đè lên người cô.