Kinh Thiếu Khanh biết rằng mình phải thẳng thắn nói ra, làm vậy thì cơ hội "sống sót" vẫn cao hơn trường hợp để Trần Mộng Dao phát hiện ra. Một khi che giấu thì có nghĩa là lừa gạt, nếu để cô tự phát hiện ra thì ý nghĩa đã khác hắn. Trong lòng anh thầm quyết định, nói ra: "Lê Thuần là do anh giới thiệu cho Đình Sâm, anh và Lê Thuần đã biết nhau từ lâu. Cụ thể là bọn anh gặp nhau năm anh mười chín tuổi."
Trần Mộng Dao nghe không ra điều kỳ lạ trong lời nói anh: "Ừ ừ, sau đó thì sao nữa?"
Anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô mà chỉ có thể cúi thấp đầu nói nhỏ: "Lúc đó Lê Thuần còn lang thang ở đầu đường có chợ nên anh đã mang cô ta về học viện vệ sĩ... Lúc cô ta mười tám tuổi còn anh thì hai mươi ba... anh cũng không biết anh đã làm gì khiến cô ta hiểu lầm mà cô ta quyết tâm muốn ở bên anh. Năm sinh nhật thứ mười tám của cô ta, anh vào cô ta... haizz, cô ta chuốc thuốc anh, cho nên em hiểu rồi chứ? Sau đó anh đã không gặp lại cô ta suốt bảy năm nay, chỉ là gần đây anh mới giới thiệu cô ta cho Mục Đình Sâm thuê về bảo vệ cho Ôn Ngôn! Em phải tin anh, chuyện đó không phải là chủ ý của anh!"
Biểu tình trên mặt Trần Mộng Dao dần dần đông cứng, loại chuyện này cô vẫn chưa thể tiêu hóa ngay được. Người mà trước giờ luôn hoài hợp với cô lại là người từng ngủ qua với bạn trai cô? Nếu là người phụ nữ xa lạ thì cô cũng không cần truy cứu làm gì, nhưng tại sao lại là Lê Thuần?
Cô cảm thấy cô không thể xử lý được chuyện này, phản ứng đầu tiên của cô là lấy điện thoại ra gọi ngay cho Ôn Ngôn: "Em phải nói cho Tiểu Ngôn biết!"
Kính Thiếu Khánh sắp khóc tới nơi: "Ma-đam à, Tiểu Ngôn của em đã biết rồi!" Nếu không thì anh làm sao dám thẳng thắn nói cho cô biết.
Trần Mộng Dao buông điện thoại xuống, buồn bã nhìn anh: "Anh đang có ý gì? Anh đem người phụ nữ từng có quan hệ với anh đặt ngay trước mắt em mà không chút chột dạ sao?
Rốt cuộc anh muốn gì? Cô ấy và anh đã bảy năm không gặp, tại sao anh đột nhiên tìm cô ấy? Lúc trước là người ta chuốc thuốc anh hay anh chuốc thuốc người ta? Với bản tính của anh em mới không tin là cô ấy có ý gì với anh! Một cô gái mười tám tuổi sao có thể hạ dược một người đàn ông được? Kính Thiếu Khanh anh gạt em!"
Kính Thiếu Khanh day day hai bên thái dương: "Anh không có gạt em, anh thề, nếu anh lừa gạt em thì chết cả nhà! Chuyện này anh đã nói tới đây rồi, nếu em không tin thì có thể đi hỏi Lê Thuần. Nhưng anh vẫn kiến nghị em không nên làm vậy, nhắc lại mấy chuyện của quá khứ thì ai cũng khó xử. Còn em muốn hỏi cho an tâm thi cứ đi hỏi, tối nay Lê Thuần sẽ về Đế Đô nên em phải tranh thủ đi."
Trần Mộng Dao cảm thấy uất ức, cô dùng một chân đá thẳng anh xuống đất: "Em làm sao mà hỏi được? Bình thường Lễ Thuần và em đều rất tốt với nhau, em làm sao hỏi mấy chuyện như vậy với cô ấy được? Nói đi nói lại cũng tại anh còn gì? Nếu anh không liên lạc lại với cô ấy thì đã không có chuyện gì rồi. Nếu anh muốn ở bên em thì sao lại sắp đặt cô ấy ngay dưới mũi em? Đều tại anh hết!"
Kính Thiếu Khanh ngồi trên đất không dám đứng dậy, anh biết chỉ cần anh bò dậy thì cô sẽ đá anh tiếp mà anh lại không dám đánh trả: "Đúng đúng đúng! Là lỗi của anh, anh hối hận rồi. Anh đảm bảo sau này sẽ không liên lạc với cô ta nữa, anh thật sự không có loại suy nghĩ kia với cô ta đâu!"
Trần Mộng Dao vẫn chưa thuận khí, cô không muốn nói chuyện với anh nữa. Lê Thuần so với cô đẹp hơn, đây là sự thật và cô cũng thừa nhận. Với lại khí chất của Lê Thuần cũng hơn cô, đầu óc cô lúc nào cũng đơn giản như vậy thì sao có thể so sánh với Lê Thuần? Điều này làm cô tự ti không ít. Kính Thiếu Khanh có thể thích cô chứ không phải một người cái gì cũng tốt hơn cô như Lê Thuần? Làm sao có thể chứ? Người ta chủ động hạ dược nhưng Kinh Thiếu Khanh vẫn không động tâm? Cô cũng không dám chắc nữa.
Thấy cô không lên tiếng, Kính Thiếu Khanh rối lên: "Ma-đam à, đã nói là sẽ không giận mà em đừng như vậy được không? Em muốn mắng muốn đánh cũng được, anh chịu hết. Em đừng im lặng nữa được không?"
Trần Mộng Dao kìm lại lửa nóng hết nửa ngày mới hỏi anh: "Lê Thuần cái gì cũng tốt hơn rồi, xinh đẹp hơn rồi lại chủ động như vậy mà anh không động tâm? Bản tính của con người lúc nào chả lụa thứ tốt hơn, vậy mà anh lại chọn em thay vì cô ấy? Hôm nay anh mà không nói rõ thì anh chết với em!"
Thật sự Kính Thiếu Khanh không biết phải nói sao, những người phụ nữ trong quá khứ của anh so với Trần Mộng Dao đều đẹp hơn nhiều thể nhưng chỉ có cô mới gieo được yêu thích trong lòng anh. Anh cũng không rõ thì làm sao giải thích với cô được? Đối diện với ảnh mắt hung hăng của cô, anh căng não ra trả lời: "Anh... anh gặp qua nhiều cô xinh đẹp rồi. Đẹp hay không đối với anh cũng không quan trọng, miễn cảm thấy phù hợp là được..."
Trần Mộng Dao giáng thắng một bạt tay vào mặt anh: "Cút!"
Ý anh đang nói cô xấu? Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám nói cố xấu, thời còn đi học cô còn có rất nhiều người theo đuổi. Vậy mà anh ta dám chế cô không đẹp?
Kinh Thiếu Khanh vừa ý thức được mình nói sai, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn cả khóc: "Bây giờ anh có chút rối... nên mới nói sai. Em mới là xinh đẹp nhất, là anh quả hồi hộp nên mới nói nhầm, em hãy cho anh thời gian!"