Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trần Hàm chắc chắn là không nuốt được nữa, không nói thêm gì cả, đứng dậy đi lên tầng.

Khương Nghiên Nghiên lúc này tỏ ra rất hiểu chuyện: “Không sao đâu chị, mẹ chỉ là tâm trạng không được tốt thôi, em đi khuyên bà ấy.”
Ôn Ngôn chỉ “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng vuốt mà Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn Tử khẽ nói: “Sợ…”
Mục Đình Sâm bế Tiểu Đoàn Tử lên đặt vào ghế của trẻ con: “Đàn ông con trai sao mà lại có thể nhát gan như thế? Người ta chỉ là nói chuyện hơi lớn tiếng mà thôi, có gì mà phải sợ nào?
Mau ăn cơm đi, ăn cơm xong thì bố đưa con đi ra ngoài chơi.”
Có lẽ cũng là vì muốn đưa Ôn Ngôn đi giải tỏa, ăn cơm xong Mục Đình Sâm lái xe đưa Ôn Ngôn và Tiểu Đoàn Tử đến khu mua sắm lớn nhất ở trung tâm thành phố: “Khó khăn lắm hôm nay mới có thời gian đưa em đi dạo phố, muốn mua gì thì mua.

Ôn Ngôn thờ ơ nhìn những bộ quần áo và đồ trang sức đẹp đẽ trong các ô cửa kính: “Em vừa rồi lúc ăn cơm có phải là đã nói năng quá nặng lời không? Có quá là khiến người khác đau lòng không?”
Mục Đình Sâm ngớ ra một lát, nói: “Kỳ thực thì cũng không đến mức đấy, tình huống như thế chỉ có hai cách, cách thứ nhất là khuyên nhủ, cách còn lại là như em vậy, với tính cách của mẹ em, phương pháp của em rõ ràng là có tác dụng.


Nhưng mà em nói những lời ấy hình như là đang vì muốn tỏ thái độ bát bình thay cho Khương Nghiên Nghiên, thật ra thì… cũng là đang bất bình thay cho chính mình nữa đúng không? Con người khi sinh ra thì vốn không thể lựa chọn…”
Ôn Ngôn vẫn có vẻ bực bội: “Em không nên nói những lời như thế, phiền phức quá đi, khiến cho bản thân em cũng cảm thấy khó chịu.

Anh có mang theo đủ tiền không đấy? Em tâm trạng không được vui, mua đồ thì sẽ không dừng tay được đâu.”
Mục Đình Sâm tỏ ra bất lực nói: “Chắc là… đủ đấy, chỉ cần khiến em vui vẻ là được rồi.”
Kỳ thực thì đi một vòng, Ôn Ngôn cũng không mua đồ trang sức gì quá quý giá, chỉ mua hai đôi khuyên tai mà thôi, nhưng mà mua cho Tiểu Đoàn Tử thì không ít đồ chơi và quần áo mặc mùa hè, chiếc xe đẩy cũng sắp không nhét được đồ nữa rồi.

Mục Đình Sâm trêu ghẹo Tiểu Đoàn Tử: “Vốn là đưa mẹ con đi dạo phó, kết quả là thằng nhóc con lại được hưởng lợi.

Nhưng mà cũng không sao, bây giờ nhân lúc con còn nhỏ, có thể tiêu tiền của bố cật lực, đợi đến khi con được tròn mười tám tuổi thì tự lực cánh sinh đi nhé, muốn có tiền của bồ thì việc đầu tiên là con phải biết tự mình sống như thế nào, bằng không thì đợi đến khi bố chết, di sản cũng sẽ không cho con đâu.”
Ôn Ngôn lườm anh một cái: “Công ty hiện giờ là ở dưới tên em, di sản xử lý như thế nào thì anh nói cũng không có tác dụng gì.

Con trai em, em không nỡ lòng nào mà để nó phải chịu khổ cả, mười tám tuổi thì vẫn còn đang đi học đấy, làm sao mà tự lực cánh sinh được? Anh cũng không được quá khắt khe với con.

Chỉ có mỗi một thằng con trai bảo bối, không thể chiều chuộng thành đứa phá gia chỉ tử được, nhưng mà cũng không được khắt khe quá thế.”
Mục Đình Sâm bĩu môi: “Lúc anh mười tám tuôi thì đã có thể tự mình quản lý Mục thị rồi, tại sao để thằng bé tự lực cánh sinh lại thành vấn đề được chứ? Mẹ hiền thì thường dễ chiều hỏng con, em có hiểu không hả?”
Anh từ lúc mười tám tuổi thì đã quản lý Mục thì đấy là vì song thân đều đã qua đời, Ôn Ngôn suýt buột miệng nói ra, nhưng mà kịp nén lại rồi tự mình cảm thấy mướt mồ hôi, có những lời nói không thể tùy tiện nói ra được, lời nói ra như bát nước hắt đi, không thể thu về được, khiến cho người khác đau lòng lắm.

Đột nhiên, Tiểu Đoàn Tử chỉ ra một hướng rồi nói: “Em gái, em gái!”
Em gái? Ôn Ngôn tưởng là cậu bé nhìn thấy người đi đường bế theo trẻ con, đưa mắt nhìn theo hướng cậu bé chỉ thì hóa ra là Kính Thiếu Khánh và Trần Mộng Dao, bọn họ cũng ở đây.

Từ lúc Trần Mộng Dao mang thai lần thứ hai, Tiểu Đoàn Tử luôn cho là trong bụng của cô là một em gái, bây giò thì đến tiếng dì cũng không thèm gọi nữa.


Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử đuổi theo: “Dao Daol”
Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khánh dừng lại: “Mọi người cũng ở đây à? Thật là trùng hợp quá.

Kính Thiếu Khánh nhất định đưa mình đến đây mua đồ bà bầu, mình cũng đã mua gần xong rồi.”
Mục Đình Sâm đầy xe mua đồ chậm rãi đi đến, đồ mua thật sự là quá nhiều, hai tay không thể nào xách hết được.

Kính Thiếu Khánh cũng chẳng hơn kém gì, hai tay đã xách đầy các loại túi.

Tiểu Đoàn Tử nhìn Trần Mộng Dao thì rất hưng phấn: “Em gái!
Em gái khi nào mới có thể ra để chơi cùng con?”
Trần Mộng Dao vui vẻ vô cùng: “Vẫn còn sớm lắm, khi nào con ba tuổi thì em nó mới ra, con lớn hơn em ba tuổi đấy, sau này phải biết bảo vệ em, đừng để người khác bắt nạt em nhé.”
Tiểu Đoàn Tử rất nghiêm túc gật đầu: “Vâng!”
Ôn Ngôn tâm trạng tốt hơn được một chút: “Cậu không phải là sinh con gái thật đấy à? Mà nói ra thì, cậu hiện giờ sinh đứa thứ hai này sức khỏe có vấn đề gì không đấy?”
Kính Thiếu Khánh có vẻ như là căm phẫn dâng trào nói: “Tôi cũng là nghĩ như vậy đấy, nhưng mà đưa cô ấy đi mấy bệnh viện khám thì bác sĩ đều bảo giờ cô ấy khỏe như voi, muốn sinh đứa thứ hai thì không cần thiết phải bỏ, hiện giờ tôi mà dám nói là không muốn cô ấy sinh thì cô ấy sẽ đánh tôi chết mật.”
Mục Đình Sâm khinh rẻ nhìn anh ta nói: “Với thân thủ của cậu thì chỉ một đắm là có thể hạ gục cô ấy rồi, không nỡ ra tay thì đáng đời bị đánh.”
Trần Mộng Dao liền bốp chát lại Mục Đình Sâm: “Thế cậu nỡ xuống tay với Ôn Ngôn không? Thế thì cũng là cùng một đạo lý mà thôi? Cậu thử khiến cho Ôn Ngôn điên tiết lên xem, cô ấy cũng sẽ đánh người đấy.”
Mục Đình Sâm tỏ ra rất nghi ngờ, nhìn Ôn Ngôn hỏi: “Thật thế à?”
Ôn Ngôn mỉm cười: “Anh có thể thử xem.”
Mục Đình Sâm bát giác nhìn vào bộ móng tay của cô, cô không làm móng, móng tay được cắt rất gọn gàng, nhưng mà mấy năm gần đây cô không còn thói quen cắt cụt hết các móng nữa, mà để khá dài, nếu như mà cào thì chắc chắn là anh sẽ ăn đủ.

Anh rụt cổ lại: “Không cần thiết phải thử, cái chuyện này thử một lần mà đi nửa mạng người rồi, anh vẫn còn yêu đời lắm.


Đi mua đồ cũng tàm tạm rồi, chúng ta cùng nhau đi uống chút gì đó đi, kiếm chỗ nào ngồi xuống đã.”
Bọn họ đi đến một quán café gần đó, Kính Thiếu Khánh giúp Trần Mộng Dao gọi một ly nước hoa quả, Trần Mộng Dao vui vẻ cụng ly với Tiểu Đoàn Tử, hai bọn họ hiện giờ được coi là “cùng một chí hướng”, mỗi người một cốc.

Ôn Ngôn nhấp một ngụm café, cảm thấy có hơi đắng, lại thấy cho thêm đường thì lại mất vị: “Dao Dao, cậu vẫn đang đi làm đấy à?”
Trần Mộng Dao lắc đầu: “Bọn họ đều cảm thấy bây giờ mình sinh đứa thứ hai là quá sớm, sức khỏe vẫn chưa hồi phục được, đều nói mình nên nghỉ làm, mình hiện giờ như một đứa ăn bám vậy, mỗi ngày chỉ có ăn với ngủ, nhưng mà cảm giác cũng không hề tệ.

Mình dự định sinh đứa này xong thì cùng với mẹ của Kính Thiếu Khánh chăm sóc lũ trẻ, hai đứa trẻ con là rất vất vả, mình sợ là sẽ khiến cho bà ấy mệt đến sinh bệnh mất.”
Ôn Ngôn cười nói: ‘Chúc mừng cậu, cuối cùng thì cũng quyết tâm làm bà nội trợ rồi, kỳ thực thì cũng không tồi đâu, có người nuôi, không phải lo nghĩ gì, sướng lắm.”
Mục Đình Sâm không hiểu gì: “Giọng điệu của em cứ như là anh không chấp nhận nuôi em vậy, em cũng có thể giống như cô ấy mà.”
Ôn Ngôn véo cánh tay anh một cái: “Em không phải là có ý như vậy, em mà có hai đứa con thì cũng nhất định sẽ không đi làm nữa, đây không phải là chỉ mới có một đứa thôi sao? Năm sau Tiểu Đoàn Tử cũng đã đi mẫu giáo rồi, căn bản là không có gì khiến em phải bận tâm nữa, tại sao lại phải ở nhà rảnh rỗi chứ?
Em chỉ là phát biểu theo cảm xúc mà thôi, anh đừng có mà cứ thể nhảy đến chiếm chỗ chứ.”
Tiểu Đoàn Tử thì với vẻ mặt nghiêm túc cầm cốc nước hoa quả của mình đưa đến trước bụng của Trần Mộng Dao: “Em gái 2n uống.

Trần Mộng Dao bị cậu bé đáng yêu đến ngây ngắt: “Cái thằng bé con này, thật là biết chiều người khác mà, cái thai này mà dì không sinh ra được vợ cho con thì thật là có lỗi với con quá.

Em gái bây giờ chưa uống được, đợi sau này em ấy ra rồi, con đưa cho em ấy uống nhé?”
Tiểu Đoàn Tử trả lời rất sảng khoái: “Được ạ.”
Nói xong rồi tự mình uống ừng ực..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK